Khi xe của bọn Diệp Trạch Đào đến chỗ chính quyền xã, một cảnh tượng náo loạn đập vào mắt họ: Thôi Đại Thạch tay cầm một cây đòn gánh, hai mắt trợn trừng, còn Phổ Lệ Tiên thì đang khóc đỏ cả mắt.
Nhìn về phía Khương Quốc Bình, chỉ thấy trong ánh mắt y sự ngạc nhiên tột độ.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Trạch Đào hỏi Ôn Phương, người có vẻ bình tĩnh nhất ở đó.
Ôn Phương nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, mặt mũi giãn ra, nhưng vẫn nghiêm túc nói:
- Thật không nói nổi nữa, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện như vậy!
Phổ Lệ Tiên nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, liền khóc rống lên, mắt đỏ hoe nói:
- Chủ tịch Xã Diệp, anh phải phân xử cho tôi!
Đám người Lưu Mộng Y nhìn thấy tình cảnh này một cách hiếu kỳ, cảm thấy rất tò mò.
Phương Di Mai tuy thấy Vệ Vũ Hinh quay lại rất khó chịu, nhưng vẫn bước đến bên cạnh Diệp Trạch Đào nói nhỏ:
- Khương Quốc Bình gọi Phổ Lệ Tiên đi nói chuyện, kết quả không biết tại sao lại động tay động chân với Phổ Lệ Tiên. Phổ Lệ Tiên không nghe, liền hét to lên, mọi người chạy vào đều nhìn thấy quần áo của Phổ Lệ Tiên đã bị xé rách, quần áo của Khương Quốc Bình cũng đã được cởi ra. Thôi Đại Thạch biết tin liền lao đến đánh Khương Quốc Bình, kết quả thành ra như vậy.
Phương Di Mai không hổ danh Chủ nhiệm văn phòng Đảng, chỉ vài câu đã nói rõ được toàn bộ tình hình.
Xảy ra chuyện như vậy, các cô gái đi cùng Diệp Trạch Đào đều nhìn Khương Quốc Bình bằng ánh mắt giận dữ, lẽ tự nhiên mọi người đều đứng về phe kẻ yếu.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy Ôn Phương ở đây, đương nhiên sẽ không nhiều lời, ánh mắt liền hướng về phía Ôn Phương.
Ôn Phương nói:
- Việc này sẽ do chính quyền xã xử lý, nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.
Cách xử lý của Ôn Phương quả là rất ổn thỏa.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Tiểu Phương này, chuyện này các cô nhất định phải làm cho rõ!
Phương Di Mai khẽ gật đầu.
Diệp Trạch Đào lúc này mới nói với Thôi Đại Thạch:
- Thôi Đại Thạch, đánh nhau làm gì nữa, phải tin tưởng chính quyền xã, họ sẽ giải quyết chuyện này.
Thôi Đại Thạch rất phục Diệp Trạch Đào, nghe xong những lời nói của Diệp Trạch Đào, lúc này y mới ném chiếc đòn gánh đang cầm trong tay đi.
Sau khi nhìn Phương Di Mai đưa đám người đó đến bệnh viện, Diệp Trạch Đào liền hướng về phía Lưu Mộng Y nói:
- Ở quê là như vậy đấy, chuyện gì cũng có cả!
Chu Nguyệt Tú không hiểu nổi liền nói:
- Chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi hay sao? Tại sao còn phải điều tra?
Diệp Trạch Đào nói:
- Ở nông thôn mọi chuyện rất phức tạp, các cô không hiểu rõ đâu, vẫn phải điều tra rõ một chút, không thể để người nào phải chịu oan uổng!
Lưu Mộng Y nói:
- Nhiều người nhìn thấy như vậy, tôi nghĩ rằng đó là sự thật!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Việc này phải có chứng cứ, nếu có chứng cứ, chúng tôi mới có thể tiến hành xử lý tốt được.
Nói đến đây Diệp Trạch Đào mới có thời gian giới thiệu với Ôn Phương những người mà hắn đưa tới.
Khi nghe thấy những cô gái mà Diệp Trạch Đào đưa đến đều có khả năng đầu tư vào xã Xuân Trúc, Ôn Phương ngay lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình, chào hỏi mọi người rồi dẫn họ vào phòng họp.
Các lãnh đạo ở xã nghe nói những người này đều là đại diện của các công ty lớn, rất có khả năng sẽ tới đầu tư thì đều tỏ ra niềm nở.
Mọi người ở trong phòng họp tiến hành bàn bạc với các cô gái, Ôn Phương giới thiệu một cách rõ ràng tình hình của xã Xuân Trúc.
Nói chuyện được một lúc, Phương Di Mai bước vào phòng họp, gọi Ôn Phương và Diệp Trạch Đào ra ngoài.
Để các cô gái lại cho các vị lãnh đạo xã đón tiếp, Ôn Phương và Diệp Trạch Đào đi theo Phương Di Mai vào văn phòng của Ôn Phương.
- Nói đi!
Ôn Phương nhìn về phía Phương Di Mai.
Phương Di Mai nói với hai người:
- Sự việc có hơi phức tạp một chút.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cô cứ nói thẳng ra đi!
Phương Di Mai nói:
- Khương Quốc Bình không thừa nhận chuyện này, tuy nhiên hắn lại không thể giải thích tại sao quần áo của hắn lại được cởi ra.
Ôn Phương nhíu mày nói:
- Thật là, chẳng lẽ còn có người cởi giúp hắn sao?
Phương Di Mai liếc nhìn Diệp Trạch Đào rồi nói:
- Phổ Lệ Tiên kể lại, tình hình khá nan giải. Phổ Lệ Tiên nói, Khương Quốc Bình gọi cô ta đi chính là muốn uy hiếp cô ta. Y nhận được sự ủng hộ của Phó trưởng phòng thường vụ huyện Lý Binh, muốn có một ít tư liệu về Chủ tịch xã Diệp từ chỗ trạm thu mua này, đến lúc đó ông ta có thể lật đổ Chủ tịch xã Diệp. Khương Quốc Bình cũng nói, sau khi lật đổ được Chủ tịch xã Diệp, toàn bộ xã Xuân Trúc sẽ do y định đoạt để uy hiếp Phổ Lệ Tiên, ép Phổ Lệ Tiên phải theo y.
Ôn Phương và Diệp Trạch Đào nghe xong những lời này đều cảm thấy hoảng sợ, Ôn Phương liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:
- Nói bừa, Phó trưởng phòng Lý sao có thể làm những chuyện như vậy, rõ ràng Khương Quốc Bình nói bừa!
Khi nói câu này, trong lòng Diệp Trạch Đào đã sớm tin việc này là thật. Sau khi Lý Binh gọi cuộc điện thoại đó, hắn đã nghĩ đến việc này, hiện giờ lại nghe Phổ Lệ Tiên nhắc đến chuyện này, sau khi đối chiếu hai sự việc với nhau, hắn đã ngầm xác định, Khương Quốc Bình rất có khả năng là tay sai của Lý Binh. Lần này là do y cho rằng Phổ Lệ Tiên chỉ là một nông dân, không quen biết y, y muốn dọa dẫm một chút, cho nên mới nói ra việc của mình. Nếu thực sự bọn họ muốn lấy tư liệu của mình, đương nhiên sẽ ra chiêu đối phó với mình, việc này quyết không phải là chuyện nhỏ!
Ôn Phương liền đưa ra một ý kiến, việc này bất kể có thật hay không, cũng không thể để Khương Quốc Bình ở lại xã, nhất định phải xóa bỏ con sâu làm rầu nồi canh này!
Phương Di Mai hiện giờ đã đặt toàn bộ con đường thăng tiến của mình vào Diệp Trạch Đào, nên sau khi nghe xong chuyện này cũng cảm thấy khiếp sợ, liền lập tức chạy đến báo cáo.
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn về phía hai cô gái, trầm giọng nói:
- Đã gây ra chuyện như vậy, không ngờ còn dám mượn danh nghĩa Phó trưởng phòng Lý để gây chuyện. Việc này chắc chắn sẽ gây tổn hại đến danh dự của Phó trưởng phòng Lý, chúng ta phải nghiêm túc xử lý, quyết không nương tay!
Diệp Trạch Đào vốn đang có chút cảm tình với Khương Quốc Bình, dù sao mọi người đã từng cùng công tác trong một văn phòng với nhau, hắn cũng không muốn tận diệt Khương Quốc Bình. Qua việc này hắn mới hiểu ra, trong quan trường có một quy luật thép, nhổ cỏ mà không diệt gốc tất sẽ có hậu họa về sau.
Hiện giờ sau khi hiểu ra việc này, nhận thức của Diệp Trạch Đào được nâng lên một bậc, hắn cuối cùng cũng biết là nương tay cũng không thể giải quyết hết vấn đề, phải nắm lấy toàn bộ trong tay mình mới được, nương tay với kẻ thù chính là tự gây phiền phức cho mình.
Ôn Phương nghe thấy Diệp Trạch Đào tỏ thái độ như vậy, trong lòng cũng thấy rất phấn chấn, điều này nói lên Diệp Trạch Đào qua chuyện lần này đã trưởng thành hơn rất nhiều trên chính trường. Cô gật đầu một cái nói:
- Tôi cho rằng phải lập tức triệu tập cuộc họp Đảng ủy, nghiên cứu vấn đề của Khương Quốc Bình, nhất định phải nghiêm túc xử lý!
Đương nhiên Phương Di Mai cũng ủng hộ.
Thực ra, chỉ cần ba người bọn họ nhất trí, cũng không cần phải mở cuộc họp.
Ra khỏi văn phòng, Diệp Trạch Đào đi tới phòng họp, nói với Lưu Mộng Y và những người khác:
- Mọi người ngồi xe lâu chắc cũng mệt rồi, để tôi sắp xếp chỗ ở cho các cô nghỉ ngơi một chút.
Lưu Mộng Y mỉm cười gật đầu.
Mọi người đi đến nhà khách của xã.
Lúc đi ra, Lưu Mộng Y kéo Diệp Trạch Đào sang một bên, hỏi nhỏ:
- Có phải có chuyện gì không?
Lưu Mộng Y là một người vô cùng thông minh, truy hỏi hắn.
- Không có việc gì đâu, tôi đã nhanh chóng xử lý tốt đẹp hết rồi!
Diệp Trạch Đào cũng không nói cho cô biết việc này.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho đám người Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào và Ôn Phương bước vào phòng họp.
Các thành viên Đảng ủy xã đều đã nhận được thông báo, đang ngồi ở dưới.
Ôn Phương nhìn Phương Di Mai và Tổ trưởng Trịnh Quang Trung một lúc, sau đó mới nói với Trịnh Quang Trung:
- Đồng chí Quang Trung, anh giải thích tình hình một chút đi!
Trịnh Quang Trung lần đầu tiên tham gia một cuộc họp như vậy, có vẻ hơi có chút mất tự nhiên, thấy mọi người đang nhìn mình, lúc này mới nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, tình hình là như thế này ạ!
Nói xong, Trịnh Quang Trung liền nhắc lại một lần toàn bộ sự việc, sau khi nói xong, còn nói thêm:
- Khi chúng tôi đem những gì Phổ Lệ Tiên đã nói đến hỏi Khương Quốc Bình, y rõ ràng có vẻ bối rối!
Nói ra như vậy, mọi người đều chỉ biết rằng, rõ ràng Khương Quốc Bình định lén lút tấn công Diệp Trạch Đào!
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này vì có liên quan tới tôi, để tôi rời khỏi đây vậy?
Ôn Phương khoát tay chặn lại nói:
- Đây không phải chuyện của cá nhân anh, anh không cần phải rời khỏi đây. Khương Quốc Bình rất tệ hại, còn dám mượn danh nghĩa Phó trưởng phòng Lý gây chuyện, tính chất của sự việc càng tệ hại hơn, tôi cho rằng nhất định phải xử lý thật nặng!
Ôn Phương trước tiên đã dùng giọng điệu đanh thép rồi!
Phương Di Mai nói tiếp:
- Tất cả mọi người đều biết, Chủ tịch xã Diệp toàn tâm toàn ý làm việc vì xã, Khương Quốc Bình còn dám lén lút tấn công Chủ tịch xã Diệp, hành vi này vô cùng xấu xa, không chỉ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Chủ tịch xã Diệp, mà còn gây ảnh hưởng không tốt đến danh dự của Phó trưởng phòng Lý. Tôi cho rằng người như vậy nhất định phải loại bỏ khỏi hàng ngũ cán bộ!
Ngưu Thường Thắng cũng cảm thấy sợ hãi, trầm giọng nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Tiểu Phương, người như vậy căn bản không xứng đáng với cương vị hiện tại, thật xấu xa! Tôi không nghĩ y lại là người như vậy!
Ủy viên Quách Hồng Lệ đương nhiên đứng về phía Diệp Trạch Đào, có người muốn hại Diệp Trạch Đào, đây là việc cô không hề muốn thấy chút nào, nghiêm túc nói:
- Tôi thấy có thể khai trừ y khỏi hàng ngũ cán bộ, việc này phải làm ngay báo cáo gửi lên Huyện ủy.
Một nghị quyết được nhanh chóng hình thành, Đảng ủy xã Xuân Trúc xét thấy Khương Quốc Bình có ý đồ cưỡng bức phụ nữ, mượn danh nghĩa Phó trưởng phòng Huyện chèn ép thương gia, lại còn lén lút chỉnh sửa tài liệu của Chủ tịch xã. Cuộc họp của Đảng uy xã đã bàn bạc, quyết định khai trừ Khương Quốc Bình.
Bản báo cáo được Quách Hồng Lệ đặc biệt gửi lên huyện.
Diệp Trạch Đào không hề nói một câu, nhưng toàn bộ cuộc họp được tiến hành theo đúng suy nghĩ của hắn.
Lúc này hắn cũng có chút suy nghĩ, Phổ Lệ Tiên chắc hẳn đã dùng một ít hư chiêu. Cô ta hẳn đã biết Khương Quốc Bình đã sửa tài liệu của mình, rồi sau đó liền bày ra kịch bản để hại Khương Quốc Bình.
Phổ Lệ Tiên quả thật rất trung thành với mình!
Nghĩ đến chuyện Phổ Lệ Tiên vì muốn bảo vệ mình mà gây ra chuyện như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy yêu quý người phụ nữ này hơn.
Đối với việc khai trừ Khương Quốc Bình, vì chuyện có liên quan đến mình, Diệp Trạch Đào cũng không muốn để người ta nói gì, báo cáo lên huyện để huyện tiến hành xử lý, người khác cũng khó có thể nói gì được.
Hắn tin rằng chỉ cần việc này được báo cáo lên huyện, Khương Quốc Bình tuyệt đối sẽ không thể thoát!