Lúc đề tài chuyển về tỉnh Cam Ninh, Điền Lâm Hỉ nói:
- Nói chính sự đi, gọi cú điện thoại này là muốn nói một chút về tình hình Tỉnh ủy Cam Ninh các cậu, lần này cậu cần phải có tư tưởng chuẩn bị mới được. Bí thư Hạo Vũ bọn họ đang bố trí, không chỉ là người tỉnh Cam Ninh các cậu, bố trí của cả nước đều được triển khai. Chính vì như vậy, sự tranh đoạt trong tỉnh Cam Ninh ngược lại sẽ nhường ra một ít lợi ích, hoặc nói là ở trên cơ sở có sẵn, cũng không có mở rộng.
Lời nói này làm cho trong lòng Diệp Trạch Đào cũng trầm trọng, từ lời này của Điền Lâm Hỉ có thể thấy được, Bí thư Hạo Vũ bọn họ trong việc thu hoạch của cả nước là lớn nhất, là dùng lợi ích của tỉnh Cam Ninh mà đổi được ích lợi lớn. Đây là hành vi bỏ một mảnh đất mà được nhiều mảnh đất khác, chẳng lẽ Bí thư Hạo Vũ bọn họ buông tha cho tỉnh Cam Ninh?
Lúc Diệp Trạch Đào đang trầm tư, Điền Lâm Hỉ nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, trong chuyện này tôi đoán nghĩ là mọi người đều đem hy vọng đặt ở trên người cậu và Đậu Bính Phú. Ở trong tỉnh có Đậu Bính Phú và Nhạc Cảnh Phong trên cơ bản có thể làm ổn được trận chiến rồi. Phía dưới Giáp Hà có sự hiện hữu của cậu, cũng có thể tạo ra tác dụng hô ứng tương tự. Dù sao khi lực lượng khắp nơi đến tình huống có một chút phân tán. Cái này là cho các cậu một số cơ hội, xem các cậu làm sao nắm chắc.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Sư phụ, ông cũng biết, trong chuyện như vậy tác dụng mà tôi làm nên sẽ không quá lớn, ông nghĩ mà xem, tôi mới chỉ là một Phó Chủ tịch thành phố mà thôi, việc này xem ra việc tôi có thể nhúng tay vào cũng không lớn.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Chuyện phải nói như thế, trước kia biểu hiện của cậu đặt ở nơi nào, có lẽ mọi người vẫn là hy vọng cậu ở nơi đó có thể dựng cây cũng khó nói. Tuy nhiên, bất kể là thế nào, cậu đem việc của Giáp Hà làm tốt là được rồi.
Diệp Trạch Đào cũng nghĩ thông rồi, dù sao khu kinh tế mới Giáp Hà thuộc nơi làm thí điểm của Bí thư Hạo Vũ. Nếu quả thật không có mắt phải động thủ, vậy hãy để cho Bí thư Hạo Vũ tới thu thập đối phương được rồi. Hiện tại việc tỉnh Cam Ninh còn chưa tới phiên mình ra tay.
- Có những thay đổi gì sao?
Diệp Trạch Đào càng muốn biết chính là sự thay đổi trong tỉnh.
- Trạch Đào, một số công việc của Trung ương đã gần được rồi, độ mạnh yếu lần này là vì động tác của Hô Diên Ngạo Bác bọn họ mà gia tăng, những thành tử gia nhập vào nhiều lắm, một số lãnh đạo lớn đi lên từ vị trí thấp khí tượng của trung tâm, cái mang đến tất nhiên là một ít ích lợi một lần nữa của việc điều chỉnh. Ở trong bộ máy điều chỉnh của tỉnh Cam Ninh, tranh chấp cuối cùng cực lớn là một tình huống như vậy, do Đậu Bính Phú đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, do Nhạc Cảnh Phong làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, hai người này tình hình nhân sự không có biến hóa, mặt khác không thay đổi chính là Dư Đạo Tranh đảm nhiệm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, việc Bí thư Thành ủy thành phố Lan Phong và Trần Đại Tường đảm nhiệm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, việc của Phó chủ tịch tỉnh, bốn người này xem như là nhân sự quyết định trước tiếp theo trong bộ máy Tỉnh ủy.
Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, bốn đại biểu này chính là sức mạnh của tứ phương. Nếu bọn họ đều biến hóa như vậy nhất định nói rõ là có sự biến đổi lớn của thủ đô. Từ tình hình hiện này mà xem, lực lượng ở khắp nơi cũng không có thay đổi quá lớn, cái có thể thay đổi là lực lượng của một số lãnh đạo mới.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn đi tìm hiểu quá nhiều việc của cấp trên. Dù sao cũng có Trịnh Thành Trung bọn họ đi quan tâm.
Trong bốn người này, Diệp Trạch Đào phát hiện có ba người là có thể lợi dụng, tâm trạng lại thoải mái đi rất nhiều.
Tuy nhiên, nghĩ tới Dư Đạo Tranh lần này cuối cùng danh chính ngôn thuận tiến vào Tỉnh ủy. Việc lên chức của anh ta là nhắm mình mà tới. Vậy có thể ở bước tiếp theo phải nhắm vào mình nhiều hơn nữa mới được. Bằng không anh ta liền mất đi giá trị lợi dụng. Tin rằng Dư Đạo Tranh trong việc này thấy rõ ràng, khẳng định nhắm đúng chuyện của mình độ mạnh sẽ tăng lớn.
Diệp Đào Trạch đột nhiên nghĩ tới, người của quân khu tỉnh Cam Ninh là người của Điền Lâm Hi liền hỏi:
- Ở quân khu vẫn còn có một người sao?
Thở dài một tiếng, Điền Lâm Hi nói:
- Lần này quân khu đổi người rồi, không phải người của tôi, cậu và người khác phải hi vọng nơi đó sẽ ủng hộ ít nhiều cho cậu. Tư lệnh quân khu là người của Phùng Hệ, chính ủy là người của Bí thư Phu, chính ủy đó gọi là Ưu Danh Diên cũng ủy viên thường vụ của tỉnh ủy Cam Ninh.
Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày, thái độ của người này thì có chút khó nói rồi, không nhất định sẽ ủng hộ mình.
- Chủ tịch tỉnh là Tôn Vấn Hải, đây là người được điều tới từ một tỉnh khác. Trước kia ông ta là Phó bí thư tỉnh ủy, năng lực của người này rất mạnh là người của Bí thư Thành ủy mới nhậm chức - Đào Bác Duệ của thành phố Tân Cảng.
- Đào Bác Duệ sao?
Diệp Trạch Đào thật sự chưa nghe nói qua về người này, xem ra là một người trong nhóm lãnh đạo địa phương mới leo lên rồi. Có thể trong nhiều người như vậy đi ra, có thể nói người này lợi hại. Thân tín của ông ta có thể đặt ở vị trí của Chủ tịch tỉnh Cam Ninh, trình độ lợi hại này cũng có thể tưởng tượng được.
Phải coi trọng Chủ tịch tỉnh này.
- Người lên chức trong thủ đô lần này không ít đó.
Diệp Trạch Đào có chút bùi ngùi.
- Cha nuôi của cậu lần này lui xuống rồi, đối với việc tranh đoạt của Bí thư Thành ủy rất kịch liệt. Tên Đào Bác Duệ này kỳ thật cũng là may mắn, cũng không phụ thuộc vào người của mặt nào cả, trong quá trình tranh đoạt, ông ta ngược lại là người thu lợi.
Điền Lâm Hi cũng có chút xúc động.
Diệp Trạch Đào có chút sững sờ, nếu như cấp trên không có bài trí, ông ta làm sao có thể leo lên được.
Có thể cũng cảm thấy sự nghi hoặc của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ nói:
- Đào Bác Duệ là thuộc hạ của Phó giám đốc của Khai Quốc Thời, luôn có được sự nâng đỡ. Tuy rằng sức lực một hệ của Phó giám đốc kia bây giờ là không được rồi. Nhưng có một số hướng phát triển còn cần mượn dùng một chút.
Hóa ra là như thế.
Điền Lâm Hỉ nói đến hàm hồ, Diệp Trạch Đào ngược lại nghe được rõ ràng. Việc này cũng không cần phải rối rắm, dù sao biết được tên Đào Bác Duệ kia bây giờ đã là người lãnh đạo của quốc gia là được rồi, đây cũng là một sức mạnh rất lớn.
- Phó bí thư tỉnh ủy là Giản Bạch Lâm, Trạch Đào, người này thì cậu phải chú ý một ít, nhà họ Giản vẫn luôn là một hệ rất bảo thủ, cùng với một số tư tưởng của Bí thư Hạo Vũ bọn họ không giống nhau lắm. Mặt khác, nhà họ Giản ở thủ đô cũng có thế lực rất lớn, anh của Giản Bạch Lâm là Giản Bạch Giang là Bí thư Thành ủy của thành phố Sơn Thành.
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nói:
- Sư phụ, xem ra độ khó khăn trong công tác của tỉnh Cam Ninh này càng lúc càng lớn rồi.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng hiểu được Điền Lâm Hỉ vì sao cũng đau đầu đối với tình hình bước tiếp theo của tỉnh Cam Ninh. Như vậy sự xuất hiện của một số người, bản thân mình muốn tại tỉnh Cam Ninh tạo ra một số động tĩnh, khó khăn sẽ rất lớn.
Điền Lâm Hỉ nghiêm túc nói:
- Lần này lực lượng khắp nơi đối với việc tranh đoạt của tỉnh Cam Ninh rất lợi hại, người nhiều ý tưởng đều có. Cái Bí thư Hạo Vũ hy vọng là Giáp Hà có thể có một sự phát triển lớn. Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều hy vọng nhìn thấy, việc tiến hành sự cải cách này của Trung Quốc. Bây giờ bên trong Đảng có số người đưa ra ý kiến bất đồng đối với việc cải cách, cho rằng việc cải cách khiến cho Trung Quốc tây hóa càng ngày càng nghiêm trọng.
Diệp Trạch Đào cau mày nói:
- Chẳng lẽ muốn khiến cho Trung Quốc tiếp tục đóng kín sao? Nếu như cứ đóng kín tiếp, khoảng cách chúng ta lạc hậu hơn phương Tây sẽ xa hơn, đây là việc bất lợi với sự phát triển của Trung Quốc, bế quan toả cảng cố nhiên có thể làm cho Trung Quốc bị vây vào trong một phạm vi rất yên tĩnh. Nhưng theo sự phát triển của thế giới hiện đại, ai còn cho phép Trung Quốc đóng kín lại chứ?
Điền Lâm Hỉ nói:
- Cậu nói rất đúng, đúng là thấy được những thứ này, Bí thư Hạo Vũ bọn họ mới biểu hiện ra ý tưởng phát triển tăng thêm và mở rộng. Đương nhiên, những tên bảo thủ kia cũng không phải là hoàn toàn phải bế quan. Bọn họ cũng là thấy được sự thật tình hình, sở dĩ bọn họ làm như vậy, cái mấu chốt vẫn là muốn bảo vệ một chút thứ cũ gì đó, đây là vấn đề về mặt tư tưởng, cậu cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.
Diệp Trạch Đào nghĩ cũng đúng, đến vị trí cấp trên, thật đúng là rất khó nói rõ việc này, bản thân mình cũng chỉ là một Phó Chủ tịch thành phố, thật đúng là không cần phải nghĩ nhiều đến việc này.
Diệp Trạch Đào cũng xem hiểu, bang phái lớn hiện tại trong thủ đô gồm là có ba phái. Một phái là lấy Bí thư Hạo Vũ bọn họ cầm đầu phái cải cách, một phái vừa nãy nói là phái bảo thủ, còn một phái chính là Tây phái cực đoan.
Kỳ thật, bên trong ý tưởng của Diệp Trạch Đào, Tây phái cực đoan mới là một phái nguy hiểm. Người của phái này bên trên lợi ích sớm đã cùng phương Tây giằng co với nhau, đã khó có thể tách ra. Tại tình huống này, bọn họ thực tế đã là người phát ngôn có ích của phương Tây. Ở trong rất nhiều thao tác của sự việc, bọn họ đều xuất phát từ lợi ích của bản thân, rất ít suy xét đến lợi ích của dân chúng. Người của phái này làm rất nhiều cờ hiệu, việc làm ra nhìn như có vẻ tốt lắm, nhưng lại tổn hại đến quốc gia và lợi ích của nhân dân.
- Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tỉnh Cam Ninh Phí Nghị là một phụ nữ, là người của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương mới nhậm chức Chung Mẫn Ngôn. Tuy cha nuôi của cậu làm tại Ủy ban Kỷ luật Trung ương, kết giao với Chung Mẫn Ngôn có thể cũng không phải nhiều lắm, nhưng Phương Mai Anh hẳn là rất quen với ông ta, tình hình cụ thể, cậu có thể hỏi Phương Mai Anh.
Diệp Trạch Đào cũng không khỏi không cảm khái sự thanh liêm của Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác chính là thuộc loại nhân vật không kéo bè kéo cánh, nhân tài như vậy thật là cái sống lưng của Trung Quốc.
- Trưởng ban Tổ chức Quan Linh Giang, ông ta người của Bí thư mới nhậm chức của Tỉnh ủy Nam Dương - Liễu Tử Tề, coi như là một người mới rồi.
Diệp Trạch Đào biết rằng, đây cũng là một nhân viên mới có thế lực.
Lúc nghe thấy một số người như vậy đều là khuôn mặt mới, Diệp Trạch Đào biết rằng, Đậu Bính Phú kia muốn đem bộ máy của Tỉnh ủy Cam Ninh đoàn kết xung quanh ông ta, khó khăn này rất lớn rồi.
- Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy là Ôn Ninh, năng lực người này cũng rất mạnh, là người lên từ cơ sở, sau lưng là nhà họ Ôn của thủ đô, tuy rằng ông ta là người Ôn gia, nhưng cũng là đặt ở dưới người từng bước phát triển lên.
Nói tới đây, Điền Lâm Hỉ nói:
- Thấy không, bây giờ tỉnh Cam Ninh các cậu chính là một nơi rất phức tạp. Người mới quá nhiều, có một số người ngay cả chúng ta cũng không thể thấy rõ được thái độ của bọn họ, trong sự việc này cậu cần cẩn thận một chút.
Còn thừa lại một Bí thư Đảng ủy Công an, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Bí thư Đảng ủy Công an là ai vậy?
- Người này tên là Chu Định Bắc, xem như là người của ông Phùng, người này cậu có thể mượn sức để dùng một chút.
Cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt, nghe được Bí thư Đảng ủy Công an là người của ông Phùng, tâm tình Diệp Trạch Đào lúc này mới tốt lên nhiều, nếu như có thể có được sự ủng hộ của ông Phùng, tin rằng sức mạnh của mình tại Tỉnh ủy cũng sẽ rất nhiều.
Điền Lâm Hỉ lần này chủ yếu gọi điện thoại đến nói cho biết về tình hình biến hóa của Tỉnh ủy Cam Ninh, sau khi giới thiệu xong những tình hình này, còn nói thêm:
- Trạch Đào, tình hình chính là như vậy, nhân tố không lường được có không ít, tất cả những thứ này đều cần chính cậu đi hành động, tất cả mọi người đều đem hy vọng đặt vào Giáp Hà, Giáp Hà mới chính là trọng điểm.
Trong lòng Diệp Trạch Đào lúc này cũng có một chút ổn rồi, cười nói:
- Dù khó hơn nữa tôi cũng phải đi.