Ngô Ân Minh nghe những gì hai cô gái báo cáo lại, nghĩ một lúc rồi xua xua tay nói:
- Kệ hắn đi!
Ngô Ân Minh đã từng gặp rất nhiều cán bộ. Nghe thấy Diệp Trạch Đào không hề muốn hai cô gái kia phục vụ, cho dù có đổi người đi chăng nữa thì hắn cũng không nhận đâu. Gã xoa xoa cằm trầm tư suy nghĩ.
Tình hình hôm nay gã cũng đã thấy. Thôi Vĩnh Chí rất chú ý đến Diệp Trạch Đào. Điều này không giống với bình thường. “Theo những gì mình biết, Diệp Trạch Đào này là một nhân vật rất có lai lịch. Phải quan sát cẩn thận mới được!”
Một lúc lâu sau, nghe nói Diệp Trạch Đào đã tắm xong, Ngô Ân Minh liền tươi cười bước tới đón.
- Chủ tịch xã Diệp, chúng tôi phục vụ có làm anh hài lòng không?
Trong lòng Diệp Trạch Đào có chút buồn bực. Không phải là hài lòng mà là quá hài lòng ấy chứ. Đã thay hai hàng mĩ nữ bằng những cô gái cực kỳ xinh đẹp rồi. Chỉ cần hắn muốn thôi là các cô có thể ngã vào lòng hắn một cách an toàn. Nhưng mà Diệp Trạch Đào biết rằng tình hình hôm nay rất phức tạp, không thể nào làm mấy chuyện mất mặt đó được.
Bị kích thích nên toàn thân sôi sục một luồng màu nóng.
- Rất tốt! Chủ tịch Ngô thật là biết làm ăn nên mới có thể kinh doanh nơi này tốt như vậy. Trước đây đã có nghe qua rằng nơi này rất tuyệt, nhưng vẫn chưa có cơ hội đến nhìn tận mắt!
Giơ tay nắm chặt lấy tay Diệp Trạch Đào, Ngô Ân Minh híp mắt cười:
- Đều là nhờ có mọi người giúp đỡ nên nơi này mới được như ngày hôm nay!
Đang nói chuyện thì thấy Ngô Ân Minh nói với cô gái đang bưng cái khay phủ tấm vài đỏ đứng đằng sau:
- Đem thẻ kim ra đây!
Cô gái kia cũng là một cô gái rất đẹp, cô mỉm cười rồi bưng cái khay bước lên hai bước.
Ngô Ân Minh với tay lật tấm vải đỏ trên khay ra. Bên trong khay được đặt một cái gì đó giống như một tấm thẻ màu vàng.
- Đây là thẻ khách VIP của tập đoàn chúng tôi. Cầm thẻ này là một tháng một lần có thể đến đây hưởng thụ miễn phí. Xin Chủ tịch xã Diệp nhận cho!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Không được, không được!
Ngô Ân Minh mỉm cười nói:
- Tất cả mọi người ai cũng có một cái thẻ. Sao Chủ tịch xã Diệp có thể không nhận được chứ? Nếu như mọi người biết được thì tôi còn mặt mũi nào nữa chứ?
Trong lúc nói, Ngô Ân Minh nhét tấm thẻ hội viên vào áo Diệp Trạch Đào.
Than thầm một tiếng rằng làm quan cũng thật có lợi. Tấm thẻ này mỗi tháng được dùng miễn phí một lần. Lúc bình thường mua sắm ở đây cũng chỉ còn có nữa giá. Chẳng phải là đang đút lót bằng tấm thẻ vàng này sao?
Trong lòng Diệp Trạch Đào biết rõ bọn Thôi Vĩnh Chí vốn dĩ không cần đến thẻ. Hắn tin chi tiêu của bọn họ đều được miễn phí cả.
Chẳng lẽ đây là mưu kế mà Thôi Vĩnh Chí bày ra?
Diệp Trạch Đào có chút cảnh giác với chuyện này.
Không nói thêm gì nữa, mặc trên người bộ quần áo rộng thùng thình, Diệp Trạch Đào bước vào phòng bọn Thôi Vĩnh Chí.
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào, Thôi Vĩnh Chí mỉm cười, nói:
- Tiểu Diệp à! Tắm giặt sạch sẽ nhìn phấn chấn lên hẳn!
Diệp Trạch Đào liền đáp:
- Lâu lắm rồi không tắm rửa!
Mọi người liền cười phá lên. Tiền Trung Lập cười, nói:
- Con đường các cậu đang sửa thật là có khí thế. Nghe nói toàn bộ xã từ già đến trẻ đều ra trận hả?
- Lúc bắt đầu, tôi chỉ bảo mỗi thôn hành chính chọn ra một trăm lao động khỏe mạnh nhất. Kết quả là người dân các thôn đều cho rằng đây là việc của chính gia đình họ, vậy nên không ít người kéo đến cùng làm. Làm cho tài chính thiếu hụt nghiêm trọng!
Sắc mặt Thôi Vĩnh Chí trở nên nghiêm túc, gã nói:
- Vấn đề an toàn là đặc biệt quan trọng. Xảy ra chuyện gì thì phải xử lý cho thật tốt. Nhất định không để xảy ra chuyện lớn đấy!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Bí thư Thôi cứ yên tâm. Mỗi một khâu đều có chuyên gia giám sát chặt chẽ. Việc đầu tiên của mỗi ngày là nhắc nhở vấn đề an toàn mà!
Thôi Vĩnh Chí lúc này mới gật gật đầu, đánh một con bài rồi mới nói:
- Như vậy đi! Về vấn đề tài chính thì chi ra một trăm nghìn. Ngày mai cậu đến phòng tài chính để lĩnh tiền về. Công việc các cậu làm rất tốt. Bí thư Hứa rất quan tâm đến việc này. Hi vọng các cậu sửa lại con đường này cho thật tốt.
Diệp Trạch Đào vui mừng nói:
- Tôi vốn đang buồn bực về vấn đề tiền nong này. Có sự chi viện của Huyện ủy thì vấn đề này được giải quyết rồi!
Cục trưởng cục Tài chính Lý Xuân Bác cười nói:
- Cậu cho rằng có mỗi cậu quan tâm đến chuyện của xã Xuân Trúc thôi sao? Bí thư Thôi luôn rất quan tâm đấy, chỉ thị cho Cục tài chính nhất định phải hết mình ủng hộ công việc của xã Xuân Trúc. Chủ tịch xã Diệp này! Cậu chính là người mà Bí thư Thôi quan tâm nhất đấy! Cậu không biết chứ, bởi vì Bí thư Thôi bảo chúng tôi phải quan tâm đến các cậu, làm cho rất nhiều xã đỏ mắt thèm đấy nhé!
Diệp Trạch Đào nói một cách nghiêm túc với Lý Xuân Bác:
- Sự quan tâm của Bí thư Thôi chúng tôi đều biết rất rõ. Nhân dân toàn xã cảm ơn sự quan tâm của Huyện ủy. Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại tinh thần của Huyện ủy cho mọi người biết, rằng Huyện ủy rất quan tâm đến chuyện của xã Xuân Trúc.
- Trạch Đào này, đừng chỉ có vùi đầu vào công việc thôi. Cậu bây giờ cũng đã là Chủ tịch xã rồi, cũng nên quen biết với một vài đồng chí ở xã. Sau này mọi người giao tiếp với nhau cũng dễ dàng hơn. Hôm nay tôi gọi cậu đến đây chính là để cậu làm quen một chút với các đồng chí.
Thôi Vĩnh Chí vừa đánh bài vừa nói.
Tiền Trung Lập liền nói:
- Trạch Đào, có biết đánh mạt chược không? Đến đây cùng chơi đi!
Diệp Trạch Đào vội đáp:
- Cái này vẫn chưa học được!
Vương Khởi liền mỉm cười nói:
- Cậu đúng là khác người. Bây giờ ở Trung Hoa đúng là rất ít khi nghe có người nói không biết đánh cái này!
Tất cả mọi người được một trận cười nghiêng ngả.
Liếc nhìn Chung Thủ Phú, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Trạch Đào, thanh niên làm việc có chút bốc đồng là chuyện bình thường, nhưng còn tùy trường hợp. Chủ tịch huyện Chung trong cuộc họp lần trước bị cậu làm cho mất mặt. Đổi lại là người khác thì đã sinh chuyện lớn rồi đấy!
Diệp Trạch Đào thấy sắc mặt u ám của Chung Thủ Phú, biết Thôi Vĩnh Chí muốn hòa giải mâu thuẫn giữa hai người. Nghĩ đến lúc đó chẳng qua là hắn không còn cách nào khác, Diệp Trạch Đào liền đứng dậy bước tới trước mặt Chung Thủ Phú, nói:
- Chủ tịch huyện Chung, sau khi tôi trở về cảm thấy rất áy này về chuyện này. Vốn vẫn muốn gặp anh để xin lỗi. Nhân cơ hội hôm nay tôi xin nhận lỗi với anh!
Thật ra Chung Thủ Phú cũng biết rất rõ. Diệp Trạch Đào bây giờ căn bản không phải là người mà mình có thể chèn ép được. Cho dù có muốn chèn ép, có Thôi Vĩnh Chí ở đó cũng chẳng cách làm được. Thái độ của Diệp Trạch Đào như thế cũng đã là một kết quả rất tốt rồi. Mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy ấm ức những cũng đành mượn cơ hội này để làm hòa thôi.
Thay đổi sắc mặt, Chung Thủ Phú nói với Diệp Trạch Đào:
- Người trẻ tuổi có chí tiến thủ là rất tốt, nhưng cũng không thể để rơi vào cái tròng của người khác được. Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Xem ra tôi phải nắm bắt tình hình lúc này mới phải chứ nhỉ?
Trong lòng Diệp Trạch Đào thầm than. Chung Thủ Phú này mạnh miệng đều chỉ vì thể diện. Vậy nên gã mới hạ mình một cách từ từ như vậy.
Tiền Trung Lập liền nói:
- Là ai không quan trọng, như vậy thôi đã là quý lắm rồi. Lão Chung là lãnh đạo. Sau này còn quản lý Tiểu Diệp nhiều. Thanh niên mà! Kinh nghiệm chính trị còn ít, làm sao so bì được với lão già như anh.
Thôi Vĩnh Chí cười ha hả, nói:
- Lão Tiền anh dường như muốn nói chúng tôi đều vô dụng cả rồi hả?
Vương Khởi nhả ra một làn khói thuốc, nói:
- Ai bảo không còn dùng được. Huyện Thảo Hải chúng ta còn cần đến sự dẫn dắt của Bí thư Thôi mới có thể không ngừng bước về phía trước được.
Không khí trong phòng phút chốc trở nên tốt hơn. Chung Thủ Phú cố tỏ ra bề trên quan tâm đến bề dưới, nói với Diệp Trạch Đào:
- Tiểu Diệp này, sau này công việc có gì khó khăn thì cứ đến tìm tôi!
Bên ngoài coi như là đã hòa giải xong mâu thuẫn. Nhưng Diệp Trạch Đào cũng biết rõ đây chỉ là mặt ngoài của tình hình thôi. “Bởi vì đối phương thấy sau mình có hậu thuẫn rất lớn nên mới vậy thôi. Giả dụ như hậu thuẫn ấy gặp chuyện không may, những người nơi đây sẽ thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Chốn quan trường là nơi tập thể kết hợp lại để đem lợi ích cho nhau mà!”
Diệp Trạch Đào đã hiểu hơn về những chuyện trong chốn quan trường. Thôi Vĩnh Chí đánh con bài mạt chược của mình ra, ha ha cười nói, nói:
- Ù rồi!
Mọi người đều lớn tiếng thảo luận về ván bài thắng của Thôi Vĩnh Chí. Diệp Trạch Đào thấy mọi người vứt từng xấp từng xấp tiền về trước mặt Thôi Vĩnh Chí.
Cô gái rất xinh đẹp đứng sau Thôi Vĩnh Chí liền nhanh chóng giúp Thôi Vĩnh Chí thu tiền lại. Cô ả dùng giọng điệu khoa trương nói:
- Anh Thôi thật sự lợi hại. Đã thắng một khay tiền hơn mười nghìn rồi đấy!
Thôi Vĩnh Chí cười nói:
- Vân may hôm nay không tồi. Muốn gì nào để anh sẽ tặng?
Cô gái kia liền vui vẻ nói:
- Anh Thôi, anh hứa rồi đấy nhé! Em muốn một chuỗi vòng, cái loại mà lần trước đã thấy ấy.
Thôi Vĩnh Chí liền cười nói:
- Được, không thành vấn đề!
Diệp Trạch Đào nhìn Thôi Vĩnh Chí và cô gái kia như vậy, trong lòng liền nghĩ: “Người phụ nữ này xem ra không phải vợ của Thôi Vĩnh Chí rồi!”
Chuyện đã đến mức này, Diệp Trạch Đào coi như cũng đã rõ. Thôi Vĩnh Chí hôm nay đưa mình đến đây để chứng kiến tình hình của gã. Nói chung là muốn mình gia nhập bè phái của gã. Có khả năng bây giờ mọi người đều đang âm thầm quan sát mình. Nếu như không nhập bọn với bọn họ, rất có thể sau này sẽ bị bọn họ chèn ép tập thể.
Chuyện này có lợi như vậy, cho dù là người đứng sau lưng mình không đứng cùng bọn họ. Bọn họ cũng sẽ chèn ép như thường.
Lời cha hắn nói phút chốc hiện lên trong đầu hắn. Bất luận thế nào đi chăng nữa đều phải giữ cho mình luôn trong sạch.
Có suy nghĩ như vậy, Diệp Trạch Đào cũng sẽ không đi làm những việc ấy. Nếu như cố ý bài xích mình thì mình sẽ bị gạt bỏ hoàn toàn ra khỏi chốn quan trường của huyện Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào lúc này ngồi xuống bên Chung Thủ Phú, nói:
- Tôi học đánh bài với Chủ tịch huyện Chung là được rồi!
Trong đầu của Diệp Trạch Đào nghĩ rằng bọn Thôi Vĩnh Chí đang có các kiểu suy nghĩ. Hôm nay là muốn thấy Diệp Trạch Đào có nhập bọn với họ hay không? Thấy Diệp Trạch Đào không hề có thái độ xấu với tình hình trong phòng, lại còn thấy biểu hiện muốn học đánh bài với Chung Thủ Phú. Trong lòng Thôi Vĩnh Chí liền thấy thoải mái.
Biểu hiện hôm nay của Diệp Trạch Đào làm cho gã rất vừa ý. Trong phe của gã, đối với bước tiếp theo của sự phát triển sẽ càng được bảo đảm hơn.
Tính tình Chung Thủ Phú cũng tốt lên rất nhiều. Diệp Trạch Đào này vẫn còn biết làm người. Học đánh bài với mình thì coi như đã nể mặt mình rồi. Nghĩ đến lúc đến Thôi Vĩnh Chí cũng muốn quan hệ tốt với thằng ranh này, trong lòng Chung Thủ Phú cũng có chút lung lay, mỉm cười nói:
- Những chuyện khác thì không dạy nổi cậu rồi. Nhưng mà chuyện đánh bài thì không thành vấn đề!
Cô gái ở bên cạnh Chung Thủ Phú khẽ cười nói:
- Muốn học là phải nộp học phí đấy nhé!
Diệp Trạch Đào cười đáp:
- Lần sau tôi sẽ mang một vài món ăn dân dã biếu Chủ tịch Chung nhé!
Vương Khởi chỉ vào Diệp Trạch Đào:
- Ở trước mặt bao nhiêu người như vậy mà cậu dám đút lót Chủ tịch huyện Chung hả?
Tất cả mọi người đều vui vẻ phá lên cười ha ha.
Diệp Trạch Đào cười, nói:
- Chủ tịch huyện Chung. Ngài nghe rồi đấy! Bọn họ không đồng ý đút lót. Tôi tiết kiệm được khoản tiền này rồi!
Chung Thủ Phú cũng mỉm cười!