- Xin Phò mã cứ nói.
- Lần này công thành, ta đã có kế hoạch hoàn chỉnh. Là ta yêu cầu Nguyên gia phái ra binh sĩ một doanh tới đây, chỉ là ta không nghĩ tới lại là tử sĩ doanh.
- Phò mã, lực chiến đấu của chúng ta không thành vấn đề.
Bạch Nhạc vỗ vỗ bộ ngực rồi lại nói:
- Ta đã ngưng kết Phong Hỏa Luân, tương đương với Luyện Khí sĩ Trúc Cơ đỉnh.
Hắn nói như vậy đó là bởi vì hắn không có ý định trở về Đông Tần. Coi như là hoàng tộc ở trong đặc thù thời kỳ, không so đo với người tu luyện bí pháp binh gia ở trong đám binh lính. Thế nhưng chờ sau khi chiến tranh kết thúc, không cẩn thận sẽ lại bắt đầu thanh trừ sạch sẽ a.
- Thứ ta muốn chính là người chỉ huy, nếu như ngươi có thể chỉ huy xuất sắc. Như vậy ta sẽ xem xét nói một chút với người của Nguyên gia, muốn một doanh của các ngươi tới đây. Tới chỗ của ta, ta có thể đảm bảo vấn đề tu hành của ngươi sẽ không phải là vấn đề nữa.
Bạch Nhạc mừng rỡ, nói:
- Nguyện vì Phò mã phục vụ quên mình!
- Ta không cần các ngươi đi chết. Thứ ta cần chính là thắng lợi.
Tô Kính vẫy tay, gọi Bạch Nhạc đến trước sa bàn, lại chỉ vào từng điểm trên địa đồ rồi nói:
- Ta sẽ ở vị trí cửa thành này, lại dùng Ngũ Hành đại pháo đánh nát cửa thành, mở nó ra. Ở chung quanh địch nhân có hai tòa tháp cao, hẳn là tồn tại tương tự với linh trì ở trong đạo cung. Có thể nhanh chóng chữa trị cho cửa thành. Cho nên ta phải phái ra một chi quân đội, vọt vào bên trong lổ hổng, giúp ta bảo vệ ba phút đồng hồ. Sau đó chiến xa của ta sẽ có thể xông vào bên trong.
Nhìn bản đồ giả thuyết, Bạch Nhạc trầm tư, một chốc lát sau hắn mới nói:
- Phò mã, ở dưới tình huống bình thường mà nói. Muốn cố thủ ở nơi này thời gian ba phút không phải là vấn đề. Bất quá nơi này cách hai tòa tháp cao kia quá gần. Mà lực phòng ngự của chúng ta đối với đạo thuật công kích xa lại không được. Tử sĩ doanh của chúng ta cũng không có trang bị Luyện Khí sĩ a.
Tô Kính cười, không giận dữ mà còn vui vẻ nói:
- Ngươi còn chưa biết quân đội của ta rồi. Khi ngươi đang thủ hộ lổ hổng ở cửa thành thì trong không trung sẽ có một lượng lớn lực lượng chi viện cho các ngươi.Hai hai tòa tháp cao kia ngươi cũng không cần phải quản làm gì. Thứ duy nhất mà ngươi nên đề phòng chính là những chiếc nỏ cứng rắn. Cho nên ta sẽ cho ngươi hai nghìn phù chú, cải tạo lá chắn. Ngươi có thể bảo vệ được cho lổ hổng trên cửa thành hay không?
- Có thể!
Bạch Nhạc lớn tiếng trả lời.
- Được rồi, ta sẽ phân phối cho ngươi mười Ma tượng, mười cỗ xe thuẫn xa. Những thứ này ngươi phân phối cho năm trăm binh lính, đi tới trước chiếm cứ địa hình, bố trí trận địa lâm thời. Binh lính của ta cần ba phần thời gian thì mới có thể từ địa điểm dự định giết vào trong thành. Mặt khác, tất cả chiến sĩ Tiên Thiên kỳ, ta sẽ phát cho một bình phù tiễn.
Bạch Nhạc nhất thời kích động vạn phần. Tô Kính lại cười nói:
- Sau này nếu như ngươi có thể đạt tới tiêu chuẩn của ta. Như vậy ta sẽ xem xét để cho ngươi gia nhập lục đạo Thần Binh quân, khi đó ngươi nhìn thấy những thứ chi viện này sẽ cảm thấy ta quá keo kiệt a. Không có biện pháp, tình hìnhhiện tại ở bên trong thành ta không điều tra ra được cụ thể. Mà bộ đội của ta xung kích, không dám bộc lộ quá gần. Một khi tới gần sẽ bị vũ khí công kích xa của địch nhân công kích. Cho nên ta mới để cho các ngươi lên trước.
- Bạch Nhạc hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không có một câu oán hận!
Bởi vì Bạch Nhạc từ tử sĩ doanh đến cho nên đã làm biến động kế hoạch của Tô Kính. Vốn hắn định dùng hai ngàn người để xung kích cửa thành. Thế nhưng lúc này lại bị thay bằng tử sĩ doanh. Bởi vì tiết kiệm được hai nghìn binh lực này, cho nên lúc này Tô Kính có thể điều phối thêm một phương hướng công kích, hoặc là có thể có thêm được một ít binh lính dự bị. Làm cho trong lòng hắn cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Diện tích của thành thị này rất lớn, coi như là đánh thẳng vào thì cũng còn có rất nhiều trận chiến đang chờ hắn.
Binh sĩ của mỗi doanh đều tập kết ở ngoài thành, trang bị vũ khí, lại báo cáo lại tình huống của bản thân. Thành thị lúc này đang ở trước mặt, tường thành ở chính diện, ước chừng còn cách chừng năm dặm.
Một thành thị lớn như vậy ở Đông Tần chỉ là trung đẳng. Thế nhưng ở trong Địa ngục tam đảo, đã là tương đối khổng lồ. Hơn nữa lại thêm bố cục của thành thị, toàn bộ đều dùng cự thạch để tạo thành kiến trúc, dưới đất lại câu thông với trận pháp cỡ lớn. Ở trong thành thị có thần miếu cấp một. Các nơi đều có tháp cao đứng sừng sững, là tiết điểm của thần miếu đại trận Thần Thuật.
Cả tòa thành thị dựa theo quy cách có thể tiếp nhận được phân thân của Tà Thần mà thành lập, nếu như không đủ kiên cố mà nói. Một khi phân thân Tà Thần phủ xuống, tất cả cũng sẽ bị hủy diệt không còn.
Thành thị này cực kỳ kiên cố, bởi vì suy nghĩ từ góc độ chỉnh thể cho nên Tô Kính không có biện pháp trực tiếp phá hủy thành thị. Hắn không thể làm gì khác hơn là dùng thủ đoạn chiến tranh bình thường để mở cửa thành ra. Sau đó lại từng bước một giết vào bên trong.
Lúc này ưu thế binh lực đã không có ý nghĩa lớn nữa, đường phố của thành thị này lại rộng rãi, một lần tiến vào cũng chỉ có mấy trăm binh lính. Cho nên khi đối mặt với địch nhân cũng sẽ không tới mức gấp mấy lần quân số của ngươi.
Nếu như không có lực lượng nghiền áp tuyệt đối, như vậy thì phải từng bước một đi trên đường phố, tạo thành chiến trường giống như cối xay thịt vậy. Đối với tín đồ của Tà Thần mà nói, chuyện này căn bản không phải là vấn đề gì quá lớn.
Ngũ Hành đại pháo đã được chuẩn bị xong, bộ đội chiến xa đã tập kết xong, Phù Không chiến hạm cũng đã tập kết xong, chiến binh vượt tường cũng tập kết xong...
Một đám tin tức liên tiếp truyền trở lại, Tô Kính cũng không có mở miệng. Bắt đầu từ bây giờ nhiệm vụ chỉ huy hắn giao cho Tố Nhân Long. Hiện tại thủ hạ của Tô Kính đã có rất nhiều tướng quân. Thế nhưng người giống như Tố Nhân Long, có thể chỉ huy chiến dịch cỡ lớn lại không có. Lúc này trong lòng Tô Kính không khỏi cảm thấy may mắn vì ban đầu thu nhận Tố Nhân Long, không để cho hắn ở lại trong Tâm Ý Tông.
Tô Kính sắp xếp hai cái Ngũ Hành đại pháo làm vũ khí tấn công, hai cái còn lại làm đồ dự bị. Kế hoạch của hắn, nhiều nhất là dùng Ngũ Hành đại pháo để tấn công tám lần, tổng cộng cái luân phiên công kích.