Trong tay cự nhân cầm một cây côn lớn không biết làm từ xương cốt gì. Trên cự côn xương trắng kia chỉ có hai phù văn quỷ dị.
Một cước thứ hai không có thành quả quá lớn, cự nhân giơ cây côn lên cao.
Một côn đánh nát thành lũy lần thứ hai, sau đó cự nhân khẽ cong eo, bàn tay lớn tát một cái vào mặt đất, bóp nát thành lũy thứ ba. Ngay sau đó hắn thở sâu, lúc này hấp thu hắc khí khi đánh tan âm binh vào trong bụng.
Tô Kính nói thầm không tốt, cự nhân đánh nát một đoạn tường thành, cốt giáp trên người sinh ra vết rạn, sau khi hấp thu hắc khí cốt giáp của hắn cũng ít vết rạn hơn trước..
Thứ này còn có thể chữa thương, hơn nữa còn nhanh chóng như thế, nếu như đánh nhau với cự nhân thì hắn không có chút phần thắng nào.
Nếu mặc cho hắn chém giết, mấy vạn âm binh sẽ bị hắn ăn sạch sẽ. Vào lúc hắn đang suy nghĩ thì bên cạnh thành lũy có mấy ngàn cốt tiễn bắn ra, cự nhân quá mức cao lớn cho nên tất cả cốt tiễn đều trúng mục tiêu.
Thân thể ưự nhân chấn động, hắn lập tức chấn vỡ cốt tiễn bắn lên người sau đó trường côn đâm thẳng về phía trước, lại giết chết trên dưới một trăm âm binh sau đó hấp thu hắc khí.
Từ đó hắn bị mấy ngàn cốt tiễn tổn thương cũng được chữa trị.
- Tô Kính, chúng ta không có cơ hội ah!
Mộ Ngân Mâu nhìn sang và bộ dạng vội vàng.
- Cũng không thể đi hỗ trợ a, những âm binh kia không biết chúng ta.
Tô Mộ nói.
- Ngươi còn có đường nhỏ khác hay không, chúng ta đi đường nhỏ tới thành Phi Thiên.
- Nếu ta có đường nhỏ thì Thiên Quân năm đó đã sớm quét sạch tất cả thành thị từ lâu rồi.
- Ca, nếu không chúng ta dùng chiến hạm phù không tiến lên, ta thấy tốc độ của cự nhân không tốt lắm.
Tô Mộ nói một câu làm cho Tô Kính động tâm. Sức chiến đấu của cự nhân phi thường đáng sợ nhưng không có ưu thế về tốc độ. Chính mình so không được nhưng thả chiến hạm phù không loại nhỏ và toàn lực gia tốc cũng không phải cự nhân có thể đuổi theo. Vấn đề là cự nhân ngăn cản thông đạo, chính mình làm sao trở về?
Ngươi nói chiến hạm phù không ẩn hình? Đó là nói có thể ngăn cản trinh sát quân sự, nó cùng đạo lý với máy bay tàng hình, phòng bị ra đa nhưng không thể ngăn cản ánh mắt quan sát ah.
Trái lo phải nghĩ, Tô Kính lại thả hai khôi lỗi giấy, hai khôi lỗi giấy này mang theo mấy ngàn hồn châu tiềm hành sang hướng khác của tòa thành.
Hai khôi lỗi giấy mang theo cái rương đi thật nhanh, cái rương kia phong ấn không tệ, không có làm ai chú ý. Thẳng đến khi đi tới mặt tường thành khác, hai khôi lỗi giấy mở rương ra, khí tức hồn châu bị âm binh và cự nhân phát hiện.
Âm binh tính bằng hàng ngàn cũng bỏ mặc không chống cự cự nhân, dứt khoát buông tha thành lũy sau đó bỏ chạy sang hướng bộc phát khí tức.
Cự nhân không có lập tức đuổi giết, hắn nhanh chóng đi tìm kiếm hồn châu.
Lực lượng hồn châu không mạnh nhưng trong đó ẩn chứa quy tắc, đó là thứ thế giới này thiếu hụt. Nếu cự nhân có hồn châu sẽ thu hoạch chỗ tốt còn nhiều hơn hấp thu âm binh nhiều lắm. Đối với nó mà nói đây là bản năng.
Tô Kính không nghĩ tới kế điệu hổ ly sơn lại thành công như vậy. Mấy trăm viên hồn châu là rất quý, bản thân mình vốn định chế tạo khôi lỗi đặc thù, hiện tại toàn bộ dùng xong, muốn chế tạo ra lần nữa còn không biết phải mất bao lâu nữa.
Chỉ mong Tu La tràng có thể mang kinh hỉ cho hắn.
Tô Kính lúc này lấy một chiếc chiến hạm phù không loại nhỏ ra, ba người chui vào bên trong sau đó phi hành sát đất, trực tiếp tiến vào trong đường hành lang.
Lúc này cự nhân và âm binh cũng đã đi xa, đi tranh đoạt hồn châu. Ba người thuận lợi thông qua đường hành lang sau đó đi tới tòa thành thị khác.
Thành thị này quy mô càng lớn, Tô Kính cũng không kiên nhẫn nghiên cứu, hắn lại bảo Mộ Ngân Mâu chỉ đường.
Mộ Ngân Mâu nhìn thành thị tàn phá, nàng cười khổ, nơi này từng có chiến đấu, chỉ sợ cự nhân này đi ra từ Tu La tràng. Từ vị trí chiến trường mà nhìn, âm binh và cự nhân một đường chém chém giết giết truy đuổi tới biên giới di tích Võ Thánh, âm binh đã cùng đường không thể chạy trốn.
- Tô Kính, ngươi dùng thứ gì hấp dẫn cự nhân thế?
- Hồn châu, như thế nào?
Mộ Ngân Mâu trầm mặc một lát, nói:
- Nếu cự nhân ăn tươi hồn châu, cần hấp thu bao lâu?
Tô Kính cũng tính toán một chút và nói:
- Nếu như cự nhân có thực lực ngoài Kim Đan lục trọng thì không bao lâu sẽ hoàn toàn, nếu dưới Kim Đan lục trọng cần ba tới năm ngày, bằng không khó mà hấp thu toàn bộ.
- Không đi Phi Thiên thành, đi cầm Tu La tràng trước, nếu không có nắm chắc lại đi Phi Thiên thành.
Mộ Ngân Mâu cắn răng nói:
- Đây là cơ hội duy nhất thu Tu La tràng. Nếu như cự nhân trở lại quá nhanh... Ta đoán chừng di hài Võ Thánh không có hi vọng.
Nội tâm Tô Kính trầm xuống, nếu di hài Võ Thánh không có hi vọng, Bệnh Thiên Quân Mộ Dung có ra tay với mình hay không?
Cho dù Bệnh Thiên Quân tình báo chưa đủ nhưng đây không thể xem thành lý do.
Mộ Ngân Mâu nói lời này có ý gì?
Mộ Ngân Mâu thấy Tô Kính vẫn chần chờ, trong lòng biết là vì Bệnh Thiên Quân. Nàng trầm giọng nói:
- Tô Kính, Thiên Quân có tàn nhẫn cũng không thật làm gì ngươi.
Tô Kính hơi suy nghĩ một chút và hiểu ra.
Bởi vì Mộ Ngân Mâu là nhược điểm của Bệnh Thiên Quân Mộ Dung. Vấn đề lớn nhất hiện tại là phải mang Mộ Ngân Mâu còn sống ra ngoài.
Chỉ cần Mộ Ngân Mâu còn sống, di tích Võ Thánh vẫn còn, Bệnh Thiên Quân cũng không động thủ với mình.
Nếu di tích hủy thì rất khó nói. Nếu như Mộ Ngân Mâu chết, người đó cũng không cứu nổi mình.
thành Phi Thiên đối với Võ Thánh là thần quốc, Tu La tràng là địa ngục. Thần quốc đây là một vòng tuần hoàn hoàn mỹ.
Vịt rí của Tu La tràng nằm ở vị trí thứ sáu thành Tu La, Mộ Ngân Mâu sớm nói rõ ràng, Tô Kính hiện đang quyết định phỉa đi, dứt khoát buông tha dùng khôi lỗi gâấy giám thị, Tô Mộ cũng điều khiển hai khôi lỗi giấy đi tới Tu La tràng.
Tu La tràng, Tô Kính có biện pháp đi vào nhưng muốn thu còn cần phải thu phục âm binh mà Võ Thánh đào tạo, Tu La tràng này vẫn chưa xong, có lẽ không có khí linh, cũng không phải tiên khí.
Tô Kính có binh gia bí pháp, hắn có nhiều bêện pháp thu Tu La tràng nhưng phiền toái lớn nhất lại nằm bên trong Tu La tràng, trừ âm binh bình thường ra có thể còn có dạng tồn tại giống như cự nhân kia.
Ba người, cộng thêm bốn khôi lỗi giấy liên tục xuyên việt hai tòa thành phế tích và tới thành Tu La.