Trong phút chốc toàn đội đứng yên tại chỗ, ngừng tấn công.
Chuyện này không liên quan gì sợ chết, vì xông vào là biết, chết rồi còn thành chướng ngại vật trên đường. Quốc gia Tà Thần không chú trọng vũ khí công kích cự ly xa, thường sau cung nỗ là ma pháp sư công kích. Nhưng khoảng cách ba trăm thước ma pháp sư tấn công rất vất vả, lại ở trong tầm bắn của đối phương, thật là địa hình không có đường giải.
Mục sư dẫn đầu hỏi ý chủ tướng:
- Phạm Long nói xem nên làm sao?
Phạm Long thầm giận, nhưng địa vị của mục sư vĩnh viễn cao hơn quan quân, dù là nguyên soái của vương quốc cũng không thể đánh đồng với mục sư. Cùng là nhi tử của thần linh, bọn họ là ruột rà thân thiết.
- Có hai cách, một là chế tạo một xe thuẫn cứng rắn đẩy qua. Đối phương bắn tên lông chim tổn thất của chúng ta sẽ nhỏ rất nhiều, cách thứ hai là dựa vào ma pháp sư phá hủy hành lang này.
Mục sư lắc đầu nói:
- Ngươi có thấy nỗ pháo của bọn họ không? Trang bị của trọng thuẫn bộ binh nặng mấy trăm cân vậy mà bị đánh bay, dùng xe thuẫn thì dùng ai ở phía sau đẩy xe? Khoảng cách hơn ba trăm thước vừa đẩy một nửa phỏng chừng xe thuẫn đã nát. Ma pháp sư dỡ bỏ hành lang thì càng đừng nghĩ, hành lang này cũng là ma pháp chế tạo ra, có ma pháp trận to lớn hỗ trợ, muốn phá hoại nó phải điều hết ma pháp sư bên tướng quân đến. Chắc không phải ngươi...?
Mục sư đã nghe hiểu, Phạm Long hy vọng nhóm mục sư ra tay.
- Phạm Long, tháp này có mười tầng, bây giờ mới chỉ thanh lý tầng thứ nhất. Ngươi muốn chúng ta ra tay cũng được nhưng thần lực hữu hạn, nơi này không có thần điện bổ sung, chờ giết lên trên gặp tăng lữ mạnh của chúng không lẽ ngươi không cần chúng ta gia cố sao?
Phạm Long câm lặng, gã cũng là Thánh Vực Kỵ Sĩ, có thể cưỡng ép xuyên qua hành lang này nhưng chắc chắn sẽ bị thương.
Phạm Long hỏi dò:
- Các hạ thấy triệu hoán chút vong linh thì sao?
- Bên giáo chủ đại nhân chưa triệu hoán thì chỗ của ta chắc chắn không làm. Đông Tần đế quốc không có chút tư liệu gì về thần thuật của chúng ta, triệu hoán vong linh dùng cho công thành chứ không phải đối phó tháp này.
Phạm Long cười khổ. Bên Hồ Lô khẩu đã hừng hực khí thế, hai phe tử thương rất nhiều.
Nhưng bên Hồ Lô khẩu còn lâu mới đến mức cần triệu hoán vong linh, vì triệu hoán vong linh không phải binh chủng cấp thấp như khô lâu binh mà sẽ xuất hiện chiến sĩ mạnh như Tử Thần Kỵ Sĩ, thậm chí có thị tòng lưỡi hái Tử Thần, kỵ sĩ không đầu cao giai, Thương Bạch Chi Dực biết bay. Có chúng nó càng dễ xuyên thủng hành lang, không như bây giờ bó tay rầu thúi ruột.
Phạm Long nêu yêu cầu cuối cùng:
- Vậy thì phái tháp thuẫn bộ binh lên, hy vọng các hạ sẽ gia cố thần thuật cho họ.
Mục sư gật đầu, không từ chối nữa. Một trăm tháp thuẫn bộ binh đến trước thang đá, mục sư gia cố thần thuật cho bọn họ. Dưới chân đám tháp thuẫn bộ binh xuất hiện bóng đen dính đặc, trên tháp thuẫn được gia cố Tử Thần Chi Che Chở tầng tầng lớp lớp.
Một trăm tháp thuẫn bộ binh đưa lên tháp thuẫn dày như cửa thành từ từ chuyển đến tầng hai, đứng thẳng. binh sĩ ở phía sau bắt đầu bày trận. trọng bộ binh giơ tấm thuẫn lên, từ bỏ vũ khí hai tay thay đoản kiếm.
Khi tháp thuẫn bộ binh đẩy tháp thuẫn tiến lên hơn ba mươi thước thì mặt các mục sư biến sắc.
Vì phía đối diện hành lang đẩy lên nỗ công thành to lớn.
Bọn họ đã thấy qua sự lợi hại của nỗ công thành rồi, nỗ tiễn dài hơn trường mâu, tầm bắn là ba ngàn thước khủng bố, nơi đi qua cơ bản thủng một lỗ.
Phạm Long đứng ở cửa thang đá rống to:
- Rút lui, rút lui!
Nhưng đã muộn, khoảng cách ba mươi mấy thước trọng bộ binh vương quốc chỉ mất vài giây chạy về, chỉ cần đấu khí chống đỡ. Nhưng tháp thuẫn bộ binh có mở hết tháp thuẫn bộ binh ra cũng không thể chạy về được, trên chiến giáp của bọn họ có ma pháp trọng lực có thể ngăn chặn trùng kích mạnh, dù là trọng kỵ binh cũng không thể phá phòng ngự trận hình của tháp thuẫn bộ binh được. Cái giá phải trả là sau khi tháp thuẫn bộ binh gia cố ma pháp thần thuật thì tốc độ di chuyển càng thêm chậm.
Nỗ công thành cùng với tên to một lần bắn một cây có uy lực khổng lồ, dù không gia cố bất cứ thuật đạo nào, chỉ tính khoảng cách thì luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ không thể ngăn cản.
Nơi này chỉ có hơn ba trăm thước, nỗ công thành bắn tên to mang theo gió rít hầu như xé rách màng tai người.
Tô Mộ nhìn hành động của đối phương, thất vọng nói:
- Hình như binh chủng của đối phương không đầy đủ.
Khuyển Thập Lang nói:
- Cô nãi nãi ơi, không lẽ hy vọng đối phương có đầy đủ binh chủng sao?
- Chỉ cần có một Kim Đan là tốt rồi, có xa hơn trăm trượng chỉ giây lát là đến nơi, liều bị thương chiếm lối ra này rất đơn giản.
Quân Vô Tà nói:
- Không phải vậy, nếu thật sự xuất động Kim Đan thì hòa thượng già ở bên trên sẽ đi xuống.
- Ừm, vậy chúng ta canh giữ thêm một lúc đi. Nếu chiến cuộc bên Hồ Lô khẩu xảy ra thay đổi thì bọn họ sẽ rút về.
Tô Mộ thầm nghĩ giờ Tô Kính đang bị thương, không thể động võ, nếu để kẻ địch giết lên tầng đỉnh là vô cùng nguy hiểm. Có thể kéo dài lâu chút cũng tốt. Nhưng Tô Mộ không biết cách ủng hộ sĩ khí, nói ra lời này rất bình thản.
Ám Dạ Song Long quân không quan tâm, đám hòa thượng thì mặt ủ mày chau.
Một mũi tên hất bay ba mươi mấy tháp thuẫn bộ binh, đội hình tán loạn. Trọng bộ binh từ đằng sau chạy nhanh xuống, có người lăn tới cửa thang đá nhưng không bị thương gì.
Bốn khôi lỗi kim loại lập tức kéo dây nỗ công thành, thứ này cần dùng sức người, dù là võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng phải mất mấy phút mới kéo dây xong.
Bốn khôi lỗi kim loại chuyển động bàn kéo cũng mất bấy nhiêu thời gian, không sợ bị cung tên phe địch ngắt ngang.
Quả nhiên bên thang đá đã có thần tiễn thủ quốc gia Tà Thần cũng giương cung lắp tên bắn qua bên này. Quân Vô Tà phát ra các cột nước đánh tan mũi tên, chỉ có một mũi tên bắn trúng khôi lỗi kim loại, cắm phập vào đầu. Khôi lỗi mang theo tên lông chim vẫn cố gắng xoay bàn kéo, không bị ảnh hưởng gì.
Nỗ công thành chưa kéo dây xong, hơn sáu mươi tháp thuẫn bộ binh lập tức nhấc chân đứng thẳng dậy, tiến lên trước. Trọng bộ binh chửi bậy, buộc phải đuổi theo.
Đối phương cần ba phút đồng hồ là kéo dây xong, các ngươi có thể đi qua hành lang trong vòng ba phút không?
Phực phực!
Phập!