Tô Kính gật đầu nói:
- Có lý, ta chán nơi này quá lạnh lẽo, hai người phải khiến chỗ này náo nhiệt lên nhưng không được đánh nhau, đừng chọc mấy tử sĩ đi vào.
- Không được đánh nhau?
Khuyển Thập Lang nghe vậy mừng rỡ, chỉ vào Ưng Dương nói:
- Thiếu gia rốt cuộc hiểu Ưng Dương vô dụng đúng không? Trừ bạo lực ra hắn còn biết gì?
Ưng Dương nhíu mày nói:
- Ngươi đang nói gì?
Ưng Dương đang suy nghĩ khẩu quyết Phó Thanh Sơn để lại, đọc một lần nội dung rồi mới tu luyện. Bị Khuyển Thập Lang khiêu khích Ưng Dương không rảnh rỗi đáp lại.
- Ngươi già rồi, bị lãng tai?
Khuyển Thập Lang cười bò:
- Thiếu gia kêu chúng ta làm náo nhiệt lên nhưng không cho đánh nhau, loại như ngươi là khúc gỗ, so về múa mép thì thua xa ca!
Ưng Dương mặt không biểu tình nhìn Khuyển Thập Lang.
Khuyển Thập Lang vểnh đuôi nói:
- Giờ sẽ cho ngươi hiểu cái gì gọi là bạo lực ngôn ngữ, dù ngươi có ba đầu sáu tay...
Bốp!
Ưng Dương chính xác vỗ vào sau gáy Khuyển Thập Lang.
Khuyển Thập Lang xù lông:
- Nghịch tặc! Thiếu gia đã nói không được đánh nhau!
Ưng Dương mờ mịt hỏi lại:
- Đánh nhau? Hiện tại là ta đánh ngươi, ngươi không thể đánh trả thì không tính là đánh nhau.
Loại người như Ưng Dương noí ra lời độc miệng như thế đem lại hiệu quả rõ rệt, Khuyển Thập Lang không chịu nổi.
- Ngươi! Ngươi...ngươi...!
Tô Kính cười to bảo:
- Thập Lang, ta không kêu ngươi trêu vào, ta muốn ngươi kể lại những ngày ở Lôi sơn.
Khuyển Thập Lang cảm giác máu chó tuôn lên não, gã hiểu sai ý thì sao xứng với hai chữ chó săn?
- Lôi sơn? Không có gì hay. Năm đó chúng ta trên danh nghĩa thuộc về Nha Đầu nhưng thật ra tự tàn sát nhau. Có thể không làm vậy nhưng Lôi sơn không giàu có, muốn sống sót, sống tốt hơn thì phải tranh với người khác.
Ưng Dương mở miệng nói:
- Nếu ngươi từ bỏ tranh giành thì người ta chỉ xem ngươi yếu đuối, trở thành mục tiêu bị vây công.
- Không hoàn toàn là vậy, hồi ta ở Lôi sơn có thích một thỏ yêu, rất là trắng trẻo.
Khuyển Thập Lang thích thỏ yêu?
Tô Kính bần thần, hắn nhớ trên Trái Đất có một câu: Chó cưỡi thỏ.
Tô Kính trải giấy trên bàn, lấy bút ra:
- Không ngờ ngươi cũng rất...tình thơ ý họa, sau đó thì sao?
trong cán bút lông có sẵn mực nước, là luyện khí sĩ đặc biệt điều chế để vẽ. Bút vẽ phù chú đã là đẳng cấp pháp khí, trong hòm có hơn hai mươi cây.
- Về sau...
Mắt Khuyển Thập Lang lóe tia bi thương:
- Ta nấu nàng, mùi vị không tệ.
Tô Kính run tay, mũi bút lông đâm ngay giữa tờ giấy, một tờ giấy trắng tinh thành giấy vụn.
- Thiếu gia đừng nghe hắn khoác lác, Lôi sơn thiếu thốn vật tư, nếu hắn có một nồi sắt cũng tiếc dùng để nấu thịt, chắc chắn sẽ đổi thành mũ giáp.
Khuyển Thập Lang tức giận, gần như rít gào vào mặt Ưng Dương:
- Nồi đá, ngươi chưa nghe cái gì là nồi đá sao? Súc sinh lông xẹp nhà ngươi qua đây đi, đánh ta thử! Bà nội nó, ngươi trừ đánh ta ra còn biết làm gì?
Tô Kính đành an ủi Khuyển Thập Lang:
- Ta có nghe nói về nồi đá, thật sự. Ưng Dương, ngươi đừng đánh hắn, coi chừng bị hắn cắn.
Vì Tô Kính nói câu đó nên tay Ưng Dương khựng lại, ai ngờ bị Khuyển Thập Lang cắn trúng chảy máu. Lần đầu Ưng Dương chịu thiệt vào tay Khuyển Thập Lang, nhưng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Khuyển Thập Lang không biết sao Ưng Dương mềm lòng, rút tay về không trả thù.
Khuyển Thập Lang liếm miệng, biết chừng mực. Gã chưa từng nghe danh ngôn của thái tổ Đừng bao giờ thừa dũng đuổi theo giặc cùng đường, đừng mua danh học bá vương.
cắn Ưng Dương một cái đổ máu, tim Khuyển Thập Lang đập loạn nhịp, ngắc ngứ hỏi:
- Thiếu gia thật sự nghe nói về nồi đá?
Tô Kính cười khổ, sao có thể chưa nghe qua?
Lúc cấp 2 hắn có một bạn học thích xem phim Hàn xem não tàn, mỗi ngày không ăn cơm trưa ở nhà mà toàn ra ngoài ăn món Hàn Quốc. Nhưng người đó không có nhiều tiền đành kiếm nồi đá ăn cơm tán gẫu giải tấc lòng. Về sau lên cấp 3 bạn học bị bệnh máu trắng, không còn gì tiếp theo nữa.
Hình như liên quan nồi đá đều là bi kịch?
Khuyển Thập Lang không nói gì nữa, Ưng Dương đút tay vào ống tay áo kể những gì mình trải qua trong Lôi sơn. Kể từ lúc vừa sinh ra cho đến khi Ưng Dương được điều đến Tiêu Dao Hầu phủ gặp Tô Kính.
Tô Kính vừa nghe vừa vẽ đồ án trên giấy. Thời gian dần trôi, Tô Kính không bản vẽ theo số lượng bàn với Tô Tuyệt mà một hơi hoàn thành hai mươi bốn hình kết cấu trang bị loại nhỏ.
Tô gia rất rộng rãi với đệ tử bản gia, giờ Tô Kính đưa ra bản vẽ để sau này quân đội của hắn cần chế tạo trang bị hệ liệt, Tô gia sẽ cung cấp nhiều tiện lợi hơn. Tô Kính không so đo thiệt hơn, hắn chỉ cảm giác mình có một nơi có thể yên tâm dựa dẫm rồi.
Nhanh chóng làm xong chuyện này, tìm cách xử lý khí linh Lục Đạo Thần Giám thì hắn mới hết nguy hiểm. Khí linh kia là thứ duy nhất biết lai lịch của Tô Kính, hắn khó thể khống chế nó.
Làm liên tục hai mươi mấy canh giờ, Ưng Dương và Khuyển Thập Lang trò chuyện thành bối cảnh công tác của Tô Kính. Bốn tử sĩ đưa thức ăn nước uống vào, thấy Tô Kính tập trung tinh thần công tác không ai dám quấy rầy.
Đồ vật toàn vào bụng Ưng Dương, Khuyển Thập Lang, vì Tô Kính yêu cầu đồ ăn chia ba phần.
Vẽ xong hai mươi bốn tấm bản vẽ Tô Kính không vẽ ngay phù văn mà nuốt một viên Chu Tước đan, bắt đầu vẽ bản vẽ chiến xa quan trọng nhất. Tô Kính làm biểu thị cho Tô gia thật ra còn kém xa, một bản vẽ ít nhất cần hơn hai mươi tấm hình tỉ mỉ, mỗi tấm hình tỉ mỉ cần tài liệu bổ sung thuyết minh số lượng khổng lồ.
Tô Kính một hơi công tác bốn mươi canh giờ, tính ra ở trong căn phòng này hắn chỉ ăn một viên Chu Tước đan mà làm việc suốt năm ngày.
Vẽ xong bản vẽ chiến xa Tô Kính ném bút đi, ngửa đầu ngã ra sau.
Khuyển Thập Lang còn đang lải nhải tán dóc giật mình kêu lớn.
Tô Kính nhìn nóc nhà, thều thào:
- Không sao, chỉ mệt mỏi muốn ngủ. Tô Phong đi vào.
Tô Phong chờ ở bên ngoài mấy ngày nay trừ đưa đồ ăn không có việc làm, lòng cảm thấy an ủi. Bọn họ được sắp xếp ở bên ngoài hoàn toàn vì dự phòng ngoài ý muốn. Ai biết Tô Kính vẽ hình có sở thích lạ gì không, Tô gia chỉ dàn xếp bốn người tùy thời giải quyết vấn đề cho hắn.
Tô Phong đến gần.
Tô Kính nói:
- Ta cần một lò hương phục hồi lực lượng thần thức, đưa đến ngay, cộng bốn viên Cửu Thiên Bồi Nguyên đan, chờ ta tỉnh rồi đưa đến. Ta sẽ ngủ trên sáu canh giờ.
Nói xong Tô Kính bò dậy đi tới trước giường, nhào lên thiếp ngủ.