Mặt mũi Cơ Vô Song giờ phút này toát ra kiên cường khiến Tô Kính thấy hơi xa lạ. Có vẻ Cơ Vô Song ngày xưa là tên vô dụng không sợ chết.
- Không sai, thức hải. Hiện giờ ngươi đã là cảnh giới Kim Tiên, trong thức hải này chỉ là của ảnh chiếu chứ không phải bản thể. Chúng ta tấn công Thập Tuyệt trận Ma môn, ngươi rơi vào Vô Tận Ma Cung không cách nào tỉnh lại, cho nên ta đến cứu ngươi ra ngoài.
- Kim Tiên? Ngươi nói đùa vui thật. Tư chất của ta thành tựu Thiên Tiên không biết phải mất bao nhiêu vạn năm. Nếu ngươi là Thiên Ma thì ta chưa từng thấy ai ngốc vậy, không biết dụ dỗ người.
Tô Kính kiên nhẫn nói:
- Ta biết bí mật của ngươi.
Cơ Vô Song không trả lời:
- Ha.
Ngón tay Tô Kính vẽ một tiên phù hóa thành đoàn sáng. Cơ Vô Song ngây ra.
Cách làm của Tô Kính về nguyên lý là tiên thuật, từ hiệu quả là huyễn thuật.
Nhưng Cơ Vô Song xem hiểu, đó là trung tâm mô phỏng Kích Quang phù văn của gã, hoặc nên nói phức tạp hơn nhiều, sâu sắc hơn. So sánh thì ý tưởng của Cơ Vô Song rất ấu trĩ, cách đại đạo quá xa.
- Ngươi còn muốn xem không? Có nhiều biến hóa hơn nữa.
Huyễn thuật của Tô Kính không có thuộc tính hay lực công kích, chỉ để triển lãm nguyên lý.
Cơ Vô Song đáp vang dội:
- Muốn!
Đây là thứ Cơ Vô Song tự nghiên cứu ra, chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có người làm sâu sắc hơn gã.
- Không cho xem, ngươi bây giờ rất nguy hiểm. Nếu ngươi thoát khỏi thức hải trở về bản thể thì ngươi đã nắm giữ mấy cái này, không cần ta dạy. Ảnh chiếu của ngươi bị Vô Tận Ma Cung nhốt, ta không biết sẽ sinh ra ảnh hưởng gì với bản thể của ngươi. Ảnh chiếu này mang theo ấn ký linh hồn trước kia của ngươi, ta nghĩ có lẽ cưỡng bức trở về sẽ dẫn Vô Tận Ma Cung đến bản thể, ảnh hưởng ngươi tu hành Kim Tiên. Chết thì không chết được nhưng phá hỏng tiền đồ, thậm chí rất có thể sa đọa thành Chân Tiên, Thiên Tiên.
Cơ Vô Song nghi hoặc hỏi:
- Ta phải làm sao để tin ngươi?
Tô Kính nhìn đôi mắt trong veo của Cơ Vô Song, cảm khái:
- Ta cũng không biết, ta với ngươi quen biết đã lâu, ngươi chưa bao giờ nhắc đến quá khứ. Ngươi bây giờ và tương lai như hai người khác nhau.
Có lẽ đây là mới là Cơ Vô Song thật sự.
Cơ Vô Song nhìn Tô Kính, lòng có cảm giác quen thuộc:
- Con người ta không thích đánh bạc.
Đối phương là tiên nhân, rất dễ dàng khiến Cơ Vô Song có cảm giác quen thuộc.
Tô Kính hỏi:
- Cho ngươi chết thì sao?
- Chết hoàn toàn không?
Tô Kính nói:
- Hoàn toàn, bản thể của ngươi sẽ không thu về bất cứ phần ảnh chiếu nào được.
Cơ Vô Song thản nhiên nói:
- Vậy càng tốt.
Đối diện Tô Kính vốn Cơ Vô Song không có sức chống cự.
- Ngươi chết là hết, Ma môn có âm chiêu gì cũng vô dụng.
Cơ Vô Song khoanh tay:
- Đầu đây, lấy đi.
Tô Kính đâm song đao tới trước, Cơ Vô Song bị chém thành ba khúc. Thanh Minh đao khống chế mọi thứ của Cơ Vô Song, tỏa định, nghiền nát.
Khi Cơ Vô Song sắp hóa thành ánh sáng tan biến thì một hạt giống màu đen bỗng hiện ra giữa hư không hút ánh sáng của Cơ Vô Song vào trong, chớp mắt sinh ra máu thịt, sắp sống lại.
Thần thức của Tô Kính chỉ động ý niệm một cái Tô Mộ liền xuất hiện, tay trái đâm vào thân thể Cơ Vô Song chưa tổ hợp thành công móc hạt giống Ma Chủ màu đen ra.
Con mắt trong Hỗn Độn Thần Hỏa trong lòng bàn tay Tô Mộ nhìn hạt giống Ma Chủ, mắt bắn ra ánh sáng màu xám trấn áp, phân giải hạt giống Ma Chủ.
Tô Mộ vui mừng. Sau khi hạt giống Ma Chủ phân giải hóa thành bảy mươi hai cây cột đá nhỏ bị nàng thu về.
- Đây là cái gì?
Trước kia Tô Kính có thấy con mắt đó nhưng lần này biến hóa rất lớn, hạt giống Ma Chủ cũng bị phân giải.
Tô Mộ đắc ý trả lời:
- Thiên Tru Thần Nhãn.
Tô Kính hiểu, trong hỗn độn thần hỏa Thiên Tru Thần Nhãn đại biểu thiên ý, thiên đạo, hạt giống Ma Chủ bị ngăn cách trong ngoài không chút sức chống cự, nói cho cùng là Hỗn Độn Thần Hỏa lợi hại.
Nhưng Thiên Tru Thần Nhãn phát triển tiên tiến hơn Kích Quang phù văn nhiều, xem ra đạo Tam Giới Yêu Thần của Tô Mộ khá hoàn thiện.
Thức hải nhanh chóng tan vỡ, máu thịt của Cơ Vô Song bị Tô Kính dùng song đao phân giải thành hư vô, nuốt mất. Nhưng e rằng không thể lấy tình báo của Cơ Vô Song được nữa.
Trong ảnh chiếu Cơ Vô Song, một chút ý niệm khống chế ảnh chiếu bị giết.
Tổn thất cũng có nhưng vết nứt trong lòng Cơ Vô Song cũng bị giết, đối với gã đây xem như thu hoạch.
Khi Tô Kính, Tô Mộ lại xuất hiện trong khoang có ảnh chiếu Đường Hà, Mộ Ngân Mâu.
Hai người thấy ảnh chiếu Cơ Vô Song biến mất, kinh ngạc hỏi:
- Thế nào rồi?
Tô Kính vẫy tay chộp một tiên phù cất vào nhẫn Thiên Ma:
- Giải quyết.
Không lấy được Vô Tận Ma Cung nhưng có tiên phù căn bản trong đó, khiến Chúng Sinh Ấn hấp thu xem như được chút thu hoạch.
Lúc này Tô Mộ lấy ra bảy mươi hi cây cột đá nhỏ, mọi người xem xong trầm tư.
Tô Kính nói:
- Ma Chủ này có bảy mươi hai đại đạo, ít nhất là nhân vật cảnh giới Đại La.
Tô Mộ nói:
- Vậy chắc là sống lại chứ không phải mới sinh.
Đường Hà nhíu mày nói:
- Chắc là lão ma đầu ở đâu đó sống lại, khó làm đây.
Mộ Ngân Mâu không cho là đúng:
- Xử lý là xong.
Đường Hà trừng Mộ Ngân Mâu:
- Vớ vẩn! Nếu Ma Chủ có thể đi ra hoạt động, thì ít nhất là Kim Tiên, bản thân có kinh nghiệm Đại La, khi đánh nhau chúng ta cộng lại cũng không đấu nổi.
Mộ Ngân Mâu không phục:
- Hắn không thể lại đây.
Đường Hà ức chế nói:
- Không lẽ nàng giết tới cửa? Không ngờ Ma môn có hậu chiêu như vậy, chúng ta không thể tiêu diệt nó.
Tô Kính bật cười nói với Đường Hà:
- Đương nhiên có thể.
Tô Kính cầm bảy mươi hai cây cột đá nhỏ đặt trong lòng bàn tay. Cột đá dựng đứng thành trận pháp hình tròn, định tổ hợp lại.
Một cành cây mọc ra từ lòng bàn tay Tô Kính xen kẽ trong cột đá, tách rời ra. Hơi thở trên cột đá dần mỏng manh.
Tô Kính vung tay:
- Ma Chủ quá tự tin, cho rằng trong Thần Châu không ai phá được đạo Đại La của mình, chỉ có thế là cùng.
Bảy mươi hai cây cột đá cỡ nhỏ hóa thành bảy mươi hai tiên văn bị ném cho Tô Mộ.
- Cầm chơi đi.
Đường Hà đã theo dõi cột đá thật lâu, càu nhàu:
- Tại sao không cho ta?
- Thứ nhất, nàng là muội muội của ta, thứ hai, là nhờ nàng mới lấy được thứ này. Đưa cho ngươi sẽ biến thành đan dược, không thể giữ lại tiên văn.
Đường Hà đau đớn nói:
- Cho ta luyện đan là có bảy mươi hai tiên nhân!