Tô Mộ càng nghĩ càng tức giận, nàng hối hận vì không kêu Sư Nghiêm giết Sở Dật Phi. Nhìn Sở Dật Phi bị Khuyển Thập Lang dây dưa, tay Tô Mộ lặng lẽ duỗi ra sau lưng. Cái bàn sau lưng Tô Mộ đặt một ngọc ấn màu đỏ vàng, bên trong có hoa văn lôi điện bẩm sinh, là thứ then chốt điều khiển tất cả trận pháp trên hòn đảo.
Cầm thứ này ra ngoài chỉ là món pháp khí hơi tốt, nhưng ở đây thì là quyền lực chúa tể tất cả.
Nếu phát ra công kích khủng bố của nguyên hòn đảo thì Sở Dật Phi chết chắc, còn nàng sẽ bị trừng phạt thế nào? Tô Mộ nản lòng nghĩ, có lẽ từ nay bị giam cầm?
Trên đời luôn có loại người bé nhỏ không đáng kể nhưng bướng bỉnh cố chấp, loại người này sẽ hại chết rất nhiều người, ví dụ như Sở Dật Phi.
Tô Mộ nghiến răng ken két, mu bàn tay nổi gân xanh. Tô Mộ chộp ngọc ấn trong tay sắp công kích, nhưng nàng chợt thấy cảnh tượng rất đáng ngạc nhiên. Khuyển Thập Lang thè lưỡi liếm mặt Sở Dật Phi.
Da mặt Sở Dật Phi co giật, cổ họng phun ra chất lỏng.
Khuyển Thập Lang né sang bên cười toe nhìn Sở Dật Phi. Gã gật đầu lia bị Khuyển Thập Lang kéo tay áo đi Vấn Tâm cư của Tô Kính.
Trong khoảnh khắc Sở Dật Phi đã biến mất khỏi tầm nhìn, Tô Mộ đưa tay đến trước ngực, mu bàn tay nổi từng mảnh vảy giáp đỏ dựng đứng khép mở rồi nhạt dần.
Tô Mộ suýt kích phát yêu thân.
Tô Mộ thích yêu quái nhiều hơn nhân loại, nhưng nàng không muốn biến thành yêu quái chút nào. Hình dạng nhân loại mới là đẹp nhất. Tô Mộ xoay người nhìn mình trong gương, mặt không chút máu trông rất tiều tụy.
- Sư Nghiêm, hãy đi xem chừng khi nào Tô Kính đến.
Tô Mộ cảm thấy mình không còn cột trụ, nếu vùng lên chống cự thì kết cục đáng lo, Tô Kính đã bị cuốn vào vậy chẳng bằng cùng nhau nghĩ cách xử Sở Dật Phi.
Ca ca, nhưng không biết ngươi có thể che chở được như ta mong muốn không?
Có nhiều việc ảnh hưởng sâu xa bắt đầu từ chuyện nhỏ, nhưng dù ngươi có trực giác cũng không thể ngăn cản việc đó xảy ra. Tô Kính cảm giác Sở Dật Phi sẽ gây ra việc lớn, dù hắn có giết gã cũng không ngăn được chuyện đó xảy ra, rất có thể khiến sự việc càng nghiêm trọng hơn.
Tô Kính tin tưởng Nguyên Thùy Vũ là ngoài ý muốn, việc Sở Dật Phi cũng vậy, nhưng hắn cảm giác có bàn tay vô hình đang khảy dây đàn.
Tô Tuyết mất tích đến bây giờ còn chưa tìm được, đối phương không lợi dụng chuyện này làm hành động gì nhằm vào Tiêu Dao Hầu.
Sau đó trong Tô gia không ngừng xảy ra chuyện, rồi sẽ có ngày có một sợi dây xâu chuỗi tất cả lại. Khi Khuyển Thập Lang lôi Sở Dật Phi người hôi chua trở về, Tô Kính tạm buông lòng chán ghét gã, cho gã dùng thuật đạo thanh lý bẩn thỉu trên người. Sau đó Sở Dật Phi được đưa vào phòng khách, ngồi trên ghế đối diện với Tô Kính.
Hai người cách cái bàn, ghế của Tô Kính cao hơn, tựa như thẩm vấn.
Tô Kính mở miệng hỏi:
- Sở Dật Phi, ta không hiểu nhiều về ngươi, ta chỉ biết ngươi cần cù theo phụ thân của ta, dựa vào cẩn thận và năng lực tính toán xuất sắc đi đến vị trí khách khanh chỉ mất mười bốn tháng, đúng không?
Sở Dật Phi không hiểu tại sao Tô Kính hỏi vậy, gã chỉ biết gật đầu.
- Tính cách của ngươi không bao giờ mạo hiểm, hôm nay đột nhiên đến tìm ta muốn ta mai mối cho ngươi, làm ta cảm thấy không quá bình thường. Là ai gợi ý cho ngươi?
- Không ai gợi ý hết, tự ta...
- Đủ rồi.
Tô Kính lạnh lùng ngắt lời:
- Hôm nay ta nói những lời này với ngươi đã dùng thuật đạo ghi chép lại, nếu ngươi nói xạo nửa câu thì đừng mơ rời khỏi chỗ ta!
- Ngươi dựa vào cái gì!
- Chỉ bằng vào ta có giết ngươi thì mẫu thân của ta sẽ không làm gì!
Mắt Tô Kính ngưng tụ hai màu đen xám bắt đầu quan sát Sở Dật Phi, dù không thể nhìn xuyên đối thủ như cường giả Kim Đan nhưng ít nhất biết hắn đặt ra câu hỏi, Sở Dật Phi có nói dối không.
- Tô Kính, ngươi muốn làm cái gì?
Sở Dật Phi căng thẳng hét to:
- Rất nhiều người trông thấy ta bị người của ngươi mang về!
Tô Kính bật cười, nói:
- Nếu ta muốn giết ngươi thì sẽ e ngại bị người khác biết sao? Người của Nguyên gia làm gì được ta?
Sở Dật Phi câm nín, gã bỗng hiểu ra chênh lệch thân phận giữa mình và Tô Kính.
Sở Dật Phi cắn răng hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì chuyện này không bình thường. Với tính cách của ngươi sẽ không nghĩ ra ý này, chắc chắn ngươi bị ai đó ảnh hưởng nên hôm nay mới đến nói với ta.
Không nghe Sở Dật Phi lên tiếng, Tô Kính lạnh nhạt nói:
- Ta vốn không để bụng, đuổi ngươi đi là xong, không ngờ ngươi trực tiếp tìm Tô Mộ. Ngươi có biết là nếu còn dây dưa tiếp thì Tô Mộ sẽ giết ngươi?
Sở Dật Phi sững sờ, gã không tin lời Tô Kính.
- So với để Tô Mộ giết ngươi chẳng bằng ta ra tay, ngươi hiểu đạo lý trong đó không?
Nhìn Tô Kính nói chuyện nghiêm túc, lòng Sở Dật Phi lạnh lẽo. Chẳng phải chỉ cầu hôn sao? Cần gì nào là chết nào là sống?
Tô Kính mỉm cười nói:
- Ta nghĩ thế này, làm mẫu thân tức giận chẳng bằng khiến mẫu thân buồn một lúc, hoàn toàn quên mất ngươi đi. Nếu tức giận sẽ ảnh hưởng tu hành.
Sở Dật Phi nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dao Hầu từ nụ cười của Tô Kính.
Hai phụ tử đều là kẻ tâm ngoan thủ lạt!
- Ngươi biết đấy, khi ta còn nhỏ bị người trọng thương, đến bây giờ vẫn chưa tìm được kẻ thù này. Trong lần phục kích đó phụ thân bị tổn thất nặng nề, mười mấy năm mới tu dưỡng lại được. Nên ta ngẫu nhiên điên lên nghi thần nghi quỷ cũng bình thường, mẫu thân sẽ thông cảm. Giờ thì ta hỏi ngươi, là ai xúi ngươi đến? Nếu ngươi vẫn nói đó là ý của ngươi thì ta ra tay thật.
Sở Dật Phi sợ rồi, gã vốn cho rằng với thân phận của Tô Kính sẽ không làm gì gã, nhưng bây giờ hắn ngồi phía đối diện, bình tĩnh ung dung nói tại sao muốn giết gã. Bản năng luyện khí sĩ khiến Sở Dật Phi cảm nhận mùi chết chóc.
Tô Kính giết sẽ phải chịu hậu quả gì?
Cấm túc?
Cái chết của gã như trò cười.
Sở Dật Phi cẩn thận nhớ lại:
- Ta... ta không nhớ ra.
Sở Dật Phi phát hiện không biết khi nào thì có ý muốn tìm Tô Kính hỗ trợ xin cưới Tô Mộ, lẽ ra gã không nên có ý tưởng này, nhưng thật sự xảy ra.
Hình như có một điểm nào đó trong cuộc đời gã đã bị người đào mất, ý tưởng sinh ra từ khoảnh khắc đó.
Sở Dật Phi biến sắc mặt, gã bị tính kế!
Tô Kính cũng không tin nổi, thôi miên chiều sâu đã thành công, Sở Dật Phi muốn nói dối cũng không được. Bị mất trí nhớ bình thường vô dụng với thuật thôi miên của Tô Kính, não người sẽ lưu trữ mọi tin tức chẳng qua ngươi không biết nó cất ở đâu.