Tô Kính luôn cảm thấy rất không chân thật, những binh lính này, rõ ràng là thân thể huyết nhục. Nhất định là nhân loại bình thường của Tà Thần quốc độ, làm sao có thể thông qua Truyền Tống Trận triệu tập quy mô lớn tới đây như thế chứ?
Nếu như triệu tập tinh nhuệ tới mà nói, bản thân hắn cũng một lần triệu tập được mấy vạn người, thông qua Truyền Tống Trận tới đây. Thế nhưng những binh lính này, nếu như không có những khôi giáp và chiến hoàn kia mà nói, thì cũng không khác gì tân binh mới được huấn luyện mấy tháng qua.
Truyền Tống Trận của Thần linh làm sao có thể giảm bớt tiêu hao được cơ chứ? Lúc này Tô Kính đang suy nghĩ kỹ về vấn đề này.
Chiến hạm trên không trung đã rút lui, bổ sung vũ khí. Ngọc Thạch cũng đã tiêu hao không ít, Kim Chúc phong bạo đã tiêu hao sạch sẽ. Về phần Phi Vân Nham đã rút lui về phía sau, để cho công trình doanh tu bổ khu vực bị hao tổn. Bản thân Phi Vân Nham có Tiên Ngọc làm hạch tâm, có thể tự mình chữa trị. Chỉ là tốc độ quá chậm, nếu như muốn gia tốc mà nói, nhất định phải để cho luyện khí sĩ công trình doanh tự thân động thủ.
Ít nhất phải nửa ngày sau thì Phi Vân Nham, mới có thể gia nhập vào trong chiến đấu. Nói cách khác, khi đối phương đánh hạ được Thải thạch thành thì Phi Vân Nham vẫn còn đang sửa chữa, không thể nào phát huy ra được tác dụng.
Tô Kính có chút bất đắc dĩ, nói:
- Lục quân rút lui, binh đoàn cấp một rút lui, binh đoàn tam cấp, tứ cấp trở về Thạch Thành.
Dã chiến đã không có cách nào ngăn cản được quân địch giống như châu chấu này nữa. Chỉ cần tính toán một cách đơn giản thì cũng đã biết được, quân đội của Tô Kính bây giờ dùng mấy trăm người làm một đơn vị tác chiến. Một khi tổn thất một trăm người này, nhiều nhất cũng chỉ xử lý được bảy tám trăm người bên địch nhân mà thôi.
Hơn nữa chiến đấu ở trong hoang dã, quân địch xông về phía trước, các binh sĩ bị thương thường xuyên bởi vì không có cách nào rời đi cho nên không thể làm gì khác hơn là tử chiến. Cuối cùng sẽ bị đại quân của địch nhân bao phủ.
Tổn thất như vậy, Tô Kính không muốn thừa nhận.
Quân đoàn tinh nhuệ của Tô Kính rời đi trước một bước, quân đoàn cấp một cũng rút lui theo sau, sau đó mới là quân đoàn cấp hai. Quân đoàn cấp ba và cấp bốn tổn thất thảm trọng nhất, tiêu hao lúc trước trên cơ bản đều được sinh ra trong quân đoàn cấp hai. Hiện tại lui về phía sau, cũng không có chết nhiều bằng trước đó nữa.
Bởi vì Tô Kính đã suất lĩnh bốn vạn đạo binh, lần lượt cắt đứt từng đợt xung kích của địch nhân. Nếu như không phải địch nhân đều có khắp nơi, Tô Kính thậm chí còn có thể dựa vào lực lượng một người để cản lại phía sau.
Kiếm nhị thập và Kiếm nhị thập ngũ giết người so với Vô Ưu công chúa còn nhanh hơn nhiều. Tác dụng của Vô Ưu công chúa ở trong cuộc chiến tranh này chính là định tâm hoàn. Bởi vì Kỳ Lân đan của nàng có thể làm cho lực chiến đấu của cao tầng giữ vững ở trạng thái đỉnh phong. Cho nên đánh cho đến bây giờ, Đường Hà và Mộ Ngân Mâu vẫn còn chưa có tiêu hao gì quá lớn.
Mắt thấy binh đoàn cấp bốn đã rút lui đến vị trí gần Thải thạch thành. Lúc này Tô Kính mới để cho tỷ đệ Thiết gia dùng Vu Thuật kích thích. Ở trong hoang dã ngoài thành, trên bình nguyên to lớn đột nhiên xuất hiện một biển Thị Huyết Hoa vô biên vô hạn.
Dĩ nhiên, đại bộ phận Thị Huyết Hoa cũng đều là ảo ảnh. Bởi vì tỷ đệ Thiết gia cũng không muốn đem toàn bộ lực lượng lãng phí ở nơi này.
Thị Huyết Hoa xuất hiện, cước bộ của quân địch cũng không có giảm bớt một chút nào, Thiết Vô Hồn thở dài, lại nói với Tô Kính:
- Thiếu gia, không có biện pháp a. lực lượng của Thị Huyết Hoa, phải khi nào địch nhân sợ hãi thì mới có thể bộc phát ra được.
- Ta biết, để cho địch nhân hao tổn nhiều một chút cũng tốt rồi.
Tô Kính nhìn bình nguyên Thị Huyết Hoa bị quân địch giẫm đạp không còn, để lại hàng vạn thi thể. Trong lòng đã biết lần này làm lớn rồi.
Sớm biết địch nhân kích động như thế, không quan tâm tới phía sau thì hắn cũng sẽ không để cho Tô Mộ đi qua bên kia. Nếu như có Tô Mộ ở đây mà nói, muốn xử lý những địch nhân này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Kim Đan cửu trọng, trên bản chất đã có một tia hương vị củua Tiên Nhân, đối với thần lực, bản thân đã có thuộc tính khắc chế.
Mặc dù bây giờ hắn đã có một khỏa ngọc phù, có thể kích thích vô thần chi vực. Thế nhưng vấn đề là địch nhân nhiều như vậy, khu vực mà hắn có thể khống chế quá nhỏ, quá nhỏ a.
Tô Kính đang hối hận, hắn cũng không biết, bên Tô Mộ kia cũng không dễ dàng một chút nào.
Thành thị của Công tước kia, sau khi bị Khuyển Thập Lang đánh lén đắc thủ. Ưng Dương đã đồ thành, dọn dẹp toàn bộ người ở bên trong không còn. Chờ sau khi Tô Mộ chạy tới, ngay cả sức lao động miễn phí cũngđã không còn một người nào.
Trong lòng Tô Mộ giận dữ, Ưng Dương không thể làm gì khác hơn là giải thích với Tô Mộ. Đám dân chúng dưới sự cai trị của Công tước, cơ hồ đều là tín đồ trung thành. Còn có một lượng lớn cuồng tín đồ. Nếu như không dọn dẹp sạch sẽ. Như vậy chỉ sợ ở chỗ này sẽ có một Thần Quan ẩn nấp, cũng sẽ tạo thành tổn thất khổng lồ cho thành thị.
Tô Mộ dở khóc dở cười, mắng:
- Không phải ý của ta nói là ngươi không được giết người. Ý của ta là, ngay cả người làm việc mà ngươi cũng không để lại. Chẳng lẽ ngươi định để cho ta và công trình doanh tự mình đi vận chuyển đồ hay sao?
- Tiểu thư đừng nóng giận.
Khuyển Thập Lang nghiêm trang nói:
- Thiếu gia có dự cảm nơi này không dễ xây dựng, cho nên đã đưa cho chúng ta Thứ Nguyên tương cỡ lớn. Bên trong có không ít tài liệu dự chế, ít nhất chuyện chữa trị thành thị này cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
- Không phải là vấn đề?
Tô Mộ nhìn thành thị đã cơ hồ bị hủy hoại hoàn toàn, chỉ còn lại có một đường viền, trong lòng tự nhủ này còn không phải là vấn đề, chẳng lẽ muốn đất đai Lục Trầm, núi lửa bắn phụt ra, mới là vấn đề?
Hai người Khuyển Thập Lang và Ưng Dương đánh lén đắc thủ, làm sao lại tạo thành tổn thất lớn như vậy cơ chứ?
Nếu như nàng có đủ nhiều phù yêu thì còn tốt, thậm chí là ở trong đan điền, mấy trăm phù yêu cũng có thể ấp đi ra ngoài. Cũng có thể dùng chúng để xây công sự.
Hiện tại nàng mang đến tám vạn Ám Dạ Song Long quân, đây là số lượng quân đội không thể động vào.