Bạch Hổ chiến kỳ của Tô Kính chấn động. Hắn sợ Bạch Hổ thần binh bị hao tổn cho nên cũng không dám vận dụng nó. Bây giờ trong tay hắn là một thanh cự đao độ dài hơn hai mươi trượng. Hắn chạy thẳng tới trái tim của tên Cự Nhân kia.
Trái tim của thần linh Cự Nhân có thể cung cấp lực lượng vô cùng vô tận cho chiến xa. Người khác sợ thần linh này cắn trả, thế nhưng Tô Kính lại không sợ a. Hắn có không gian quẻ chấn đủ lớn, có thể xóa đi tất cả dấu vết mà thần linh để lại.
Trong miệng của Tô Kính còn đang có máu tươi chảy ra. Thế nhưng đối mặt với bảo tàng, ngay cả việc nuốt chửng đan dược thì hắn cũng không có tâm tình. Một kích của tên thần linh Cự Nhân này, nếu như không có Kỳ Lân chân đan mà Vô Ưu công chúa cho hắn, sợ rằng hắn sẽ bị miểu sát.
Công kích của Tô Mộ chính là kích thương tử đạn, đánh trúng nơi yếu ớt nhất của thần linh Cự Nhân. Mà công kích của Tô Kính lại càng giống như là châu chấu đá xe.
Nếu như không phải huyễn ảnh Bạch Hổ từ hư vô hóa thành thật, khiến cho tên Cự Nhân kia do dự một chút. Như vậy thì Tô Mộ cũng sẽ không có cơ hội tốt để công kích như vậy.
Trái tim của Cự Nhân này khổng lồ giống như là một ngọn núi. Trên trường đao của Tô Mộ, lưỡi đao kéo dài ra, nguyên khí biến thành đao mang, liều mạng cắt vào trên trái tim. Mỗi một đao đều lớn bằng một căn phòng, cắt trái tim thành từng mảnh nhỏ. Lại thu thập vào trong không gian quẻ chấn của Long Xà Bát Cảnh Hồ.
Cự Nhân còn chưa có chết, ít nhất thi thể vẫn còn có sức sống. Chờ sau khi Cự Nhân hoàn toàn chết đi, lại tới thu tài liệu cũng không tốt bằng hiện tại.
Tô Mộ cũng không thể làm gì khác hơn được. Ngay cả chín khỏa đạo loại Yêu tộc nàng cũng đã tiêu hao hết, bản thân lại chịu trọng thương. Cho nên ở trong tinh không này, lực lượng của nàng cũng chỉ đủ để sinh tồn mà thôi.
Muốn đi lấy tài liệu, căn bản cũng không có một chút khí lực nào a.
Hiện tại nàng đã có chút hối hận, trên người không có đem theo Khôi Lỗi, nếu không chỉ sợ dù là nhổ ra mấy cọng tóc trên người thần linh Cự Nhân cũng đã rất là đáng giá.
Hài cốt của thần linh theo thời gian trôi qua, giá trị sẽ từ từ bị hạ thấp, cũng không giống như là trong tiểu thuyết viết, xương cốt không bị hư tổn. Thần linh vĩnh tồn là chuyện được thành lập ở trên thần cách. Một khi thần cách bị Tô Mộ thu hoạch, như vậy hài cốt của tên thần linh này, nhiều nhất chỉ mất thời gian một ngày cũng sẽ bị hủy diệt hơn phân nửa. Những nơi có giá trị cao, có thể sẽ bảo tồn được mấy năm, bất quá cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà phẩm chất càng ngày càng thấp.
Thần linh Cự Nhân này, sợ rằng chỉ là Thượng Vị Thần, cho nên thi thể không thể nào bảo lưu được mấy trăm năm như vậy.
Tô Kính cũng nghĩ như vậy, sau khi hắn cắt gọt trái tim trong chốc lát, hắn biết muốn mang đi cả trái tim đã là chuyện không thể nào. Hắn dứt khoát nuốt vào một khỏa đan được khôi phục lực lượng thần thức, cưỡng ép mở không gian Long Xà Bát Cảnh Hồ ra, triệu hoán ra đám Yên Chi Long hỗ trợ.
Đẳng cấp của Yên Chi Long còn không dám đi ra ngoài, chỉ có thể ở bên trong không gian phát lực ra ngoài, thu lấy thần thi đã bị Tô Kính chặt ra.
Gân cốt huyết nhục, da lông vẩy, móng. Cái gì Tô Kính cũng không buông tha. Công kích của tên thần linh Cự Nhân vẫn còn đang phá hỏng thân thể của hắn, đến bây giờ cũng còn chưa có kết thúc. Mà một khỏa Kỳ Lân chân đan kia cũng không có bị tiêu hao hết, vẫn đang tu bổ thân thể của Tô Kính.
Tô Kính bắt đầu toàn lực thu lấy trái tim của Cự Nhân, bộ phận còn lại lại giao cho Yên Chi Long tới xử lý, mấy trăm đầu Yên Chi Long, điên cuồng thu hồi mảnh thi thể đã bị Tô Kính chém vỡ.
Tô Kính đem đồ lớn bằng một căn phòng mà mình có thể thu vào bên trong, mà Yên Chi Long chỉ có thể thu những mảnh Thần thi lớn bằng thùng nước. Bên trong thứ này ẩn chứa lực lượng quá lớn, ngay cả Yên Chi Long cũng có chút không chịu nổi được gánh nặng.
Quan tinh thuật của Tô Kính vẫn đang cẩn thận quan sát. Một giờ trôi qua, Tô Kính thấy Thần Thi đã vỡ vụn không sai biệt lắm, bộ phận không có được thu vào trong long xà bát cảnh. Nếu như dùng làm tài liệu luyện khí mà nói, phẩm cấp đã bắt đầu thoái hóa, mặc dù vẫn có giá trị khổng lồ, thế nhưng hắn cũng không muốn trì hoãn thời gian.
Một thần linh bị giết, tất nhiên Võ Thần sẽ tức giận không thôi. Một giờ, không kém bao nhiêu, Võ Thần đã nhanh chóng khóa ại một phương tinh vực này lại.
- Đi!
Tô Kính nhảy lên trên khỏa nham thạch mà Tô Mộ ẩn náu. Khỏa nham thạch kia hóa thành một kiện áo choàng, bao phủ hai người, trực tiếp truyền tống ra khỏi thế giới có hoàn cảnh nguy hiểm.
Sau khi bọn họ rời đi được hai tiếng đồng hồ, trong tinh không, một đạo ý niệm vô cùng mạnh mẽ giống như thủy triều tuôn ra ngoài. Võ Thần trực tiếp phát hiện rat hi thể của thần linh Cự Nhân, hắn không nhịn được phải gầm hét lên một tiếng, tức giận mắng mỏ không thôi.
Bất quá đối phương đã trốn từ sớm, coi như hắn không có bị trì hoãn. Như vậy khi chạy tới thì ít nhất đối phương cũng đã đi được nhất nửa giờ rồi.
Lần này Tô Kính không dám tham tiền, để lại Thần Thi vừa mới bắt đầu thoái hóa, muốn làm được chuyện này cần dũng khí lớn tới bực nào a.
Nếu như có thể mang về cả Thần Thi, như vậy thực lực của minh quân sẽ lớn mạnh vượt bậc. Những thứ này đủ để luyện chế ra một chút trang bị cường đại cỡ lớn, có thể dùng để công thành đoạt đất a.
Trở lại Tiên Cảnh thế giới, trong thân thể của Tô Kính, lực phá hoại của tên thần linh Cự Nhân kia vẫn còn đang quấy rối. Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là để cho người khác hỗ trợ, đem bản thân mình và Tô Mộ đưa về Thông Thiên Tháp trong Băng Tuyết vương thành.
Thương thế của hai người không nhẹ, Truyền Tống Trận bình thường đối với thương thế của bọn hắn có ảnh hưởng rõ ràng.
Trở lại Thần Châu thế giới, lúc này lực phá hoại của thần linh Cự Nhân kia tạo thành mới dừng lại, Kỳ Lân chân đan đã bắt đầu nhanh chóng tu bổ thân thể của Tô Kính. Lúc này Tô Kính mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn lập tức liên lạc với Vô Ưu công chúa. Thế nhưng lại nghe nói Vô Ưu công chúa cũng đồng thời gặp phải tấn công mãnh liệt, hiện tại minh quân đang liên tiếp bại lui, đã lui trở về Thải thạch thành.
Bất đắc dĩ, minh quân vận dụng Ngũ Hành đại pháo. Lúc này mới có thể làm cho thế công của địch nhân chậm lại.