Tô Mộ giống như là một con cá thần kỳ, khi nàng muốn bơi lội đã lập tức xuất hiện một mảnh biển rộng cho nàng tùy ý bơi lội.
Khi thân thể của nàng giãy dụa thì giống như một đầu Thái Sơ Lôi Long, ở trong Thái Sơ tử khí không ngừng đi về phía trước. Ở dưới tình cảnh như vậy, hai mảnh da người màu đỏ trong tay Thực Nhân Ma hai đầu trực tiếp hóa thành hai mảnh vải rách, không ngừng phần phật. Kinh Lôi của Tô Mộ đánh tới, lập tức ghìm chặt một cái đầu của Thực Nhân Ma.
Thực Nhân Ma phát ra tiếng gầm gừ kinh thiên động địa. Bởi vì một cái đầu của hắn bị Tô Mộ mạnh mẽ kéo xuống. Mà lúc này thân thể của Tô Mộ đã gần sát hắn. Dưới cơn đau nhức, một cái đầu khác của Thực Nhân Ma mắt nổ đom đóm, bị chiếc giày của Tô Mộ hung hăng giẫm vào. Ngũ quan tức thì từ trạng thái tam thứ nguyên đã biến thành nhị thứ nguyên, không thể khôi phục lại được nữa.
Lực lượng cận chiến của Tô Mộ lần đầu tiên bộc lộ ra trước mặt người khác. Bản thân Thực Nhân Ma chính là chủng tộc có sinh mệnh lực vô cùng cường hãn. Sau khi được lực lượng của Võ Thần gia trì, thế nhưng vẫn không thể chịu đựng được nổi hai lần công kích của Tô Mộ. Một cước kia của Tô Mộ đã khiến cho Thực Nhân Ma cảm giác mình bị một cái đuôi của thần long quật trúng. Tất cả lực lượng đều bị đàn áp, căn bản không có biện pháp nào giảm bớt lực lượng đánh tới.
- Xem lần này ngươi trốn như thế nào!
Lòng bàn tay của Tô Mộ đặt ở trên mặt của Thực Nhân Ma, trong lòng bàn tay có lôi điện bắn ra, đánh nát bấy đầu của Thực Nhân Ma.
Thân thể của Thực Nhân Ma đột nhiên nổ tung, trong lòng Tô Mộ sinh lòng cảnh giác, thân thể chuyển một cái. Một cái áo choàng đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài khôi giáp của nàng. Trên áo choàng có tinh quang lóe lên, đây chính là y phục mà nàng dùng mảnh vỡ Tinh môn để luyện chế ra.
Chung quanh thân thể của Thực Nhân Ma, không gian cơ hồ bị đánh hỏng. Phong bạo không gian trong nháy mắt đã bạo phát, trong phạm vi của áo choàng Tô Mộ, tất cả đều bình thường như cũ.
Trên cánh tay của Tô Mộ, chín loại yêu văn chủng tử đều sáng lên, nàng thúc dục lực lượng của áo choàng, trong nháy mắt đã xuyên việt qua không biết bao nhiêu rào chắn không gian, cố gắng rời khỏi khu vực này.
Ở trung tâm vụ nổ, trong hai trái tim của Thực Nhân Ma, hai đạo thần văn hô ứng lẫn nhau. Ở trong không gian hỗn loạn, lập tức tạo thành một cửa không gian ổn định.
Trong lòng Tô Mộ rét run, đây là bẫy rập nhằm vào mình hay sao?
Hạch tâm của Minh quân chính là Tô Kính, nếu như có bẫy rập gì đó, hẳn phải nhằm vào Tô Kính mới đúng a.
Ở bên hông của thành thị số năm, trong lòng Tô Kính đang chịu trách nhiệm ngăn cản viện quân cũng sinh ra một tia bất an, loại cảm giác bất an này ngay sau đó đã hóa thành sợ hãi. Tô Mộ đã gặp nguy hiểm!
Sắc mặt của hắn vẫn như thường, lại nói với Vô Ưu công chúa một tiếng:
- Bên Tô Mộ có chút ít phiền toái, ta phải tự mình đi qua đó một chuyến.
Vô Ưu công chúa nhìn Tô Kính, từ trên mặt của hắn cũng không nhìn ra được một chút dị thường nào. Vô Ưu công chúa nói:
- Đi đi.
Vừa nói, Vô Ưu công chúa lại mởm iệng phun ra một khỏa đan hoàn màu vàng, lập tức chui vào trong mi tâm của Tô Kính, nàng lại nói:
- Là Kỳ Lân chân đan, trong vòng ba ngày chàng có thể tùy thời khởi động. Lúc cần thiết cũng có thể đưa cho Tô Mộ sử dụng.
- Nàng yên tâm, ta sẽ trở về.
Tô Kính vừa nói, thân thể lập tức hóa thành một đạo quang mang biến mất không thấy gì nữa. Loại Quang độn thuật này, nếu như không phải là ở trước mắt sống chết thì hắn sẽ không sử dụng. Thi triển Quang độn thuật này tiêu hao rất lớn, chạy tới chiến trường. Dù thế nào cũng phải phục dụng một lần đan dược thì mới có thể giữ vững được trạng thái của bản thân ở thời kỳ toàn thịnh.
Vô Ưu công chúa khẽ than, Tô Mộ đang gặp nguy hiểm. So với lời nói của Tô Kính còn lớn hơn rất nhiều. Khi Tô Kính đi tới gần thành thị số năm thì độn quang lập tức dừng lại, trong miệng ngậm một viên đan dược khôi phục chân khí. Sau đó trận pháp hạch tâm của lục đạo thần binh giáp lập tức chấn động một chút, trực tiếp đem bản thân hắn truyền tống đến bên người của Tô Mộ.
Ở chung quanh thân thể của Tô Kính có sáu cái gương màu đồng xanh trôi nổi lơ lửng. Trong quá trình truyền tống, không biết đã có bao nhiêu năng lượng của phong bạo không gian đánh tới, chỉ là lại bị sáu cái gương phản xạ về chỗ cũ.
Trong lòng Tô Kính lập tức cảm thấy lạnh lẽo, cũng may hắn cảm ứng được nguy hiểm, toàn lực ứng phó. Nếu không mà nói, nhấtdidjnh sẽ bị phong bạo không gian này xé rách thành từng mảnh nhỏ rồi. Ngay sau đó hắn đã nhìn thấy được một màn khiến cho hắn khiếp sợ, chỉ thấy thân thể của Tô Mộ đã hóa thành cự long, đang ở trên một khối đá lớn. Mà ở chung quanh thân thể nàng, mười tám tòa Trấn Yêu tháp đã bị tàn phá tới mức không chịu nổi. Hai mắt Tô Mộ nhắm nghiền, trên đỉnh đầu nàng, hai khỏa long giác vẫn có yêu văn vận chuyển, giữa song giác còn có một khỏa lôi cầu trôi nổi.
Đây là thủ đoạn phản kích cuối cùng của nàng, nếu như hắn tới chậm, quả thực không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Trong tinh không vô tận, ở phía đối diện với Tô Mộ là một Cự Nhân thân cao vạn trượng. Trong tay Cự Nhân này là một tấm lá chắn, khắp nơi là vết nứt. Ở trên cái tay còn lại, chiến phủ khổng lồ đang chém về phía Tô Mộ.
Nếu như bị một phủ này chém trúng, cho dù là núi thì cũng phải nứt vỡ. Bởi vì sức nặng của bản thân phủ đã vượt qua cực hạn mà Tô Mộ có thể thừa nhận được. Ở trong tinh không này, lực lượng của Cự Nhân kia không bị áp chế, cho nên hoàn toàn có thể buông tay toàn lực chiến đấu.
Tô Kính cầm trong tay Bạch Hổ Thương Kỳ, hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng phóng tới chỗ Tô Mộ.
Tên Cự Nhân kia vốn cũng không có để ý tới Tô Kính. Thế nhưng khi Tô Kính vừa mới nhào tới nửa đường thì phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện huyễn ảnh Bạch Hổ. Bạch Hổ mở miệng gầm gừ, vang vọng vũ trụ. Nơi ánh mắt có thể thấy được, tất cả đều là gợn sóng do tiếng gầm thét của Bạch Hổ tạo ra.
Chiến phủ của Cự Nhân thay đổi phương hướng công kích, trực tiếp bổ tới chỗ Tô Kính.
Một phủ này, ở trong mắt của Tô Kính vô cùng chính xác, phủ này vừa vặn đụng vào mũi thương của hắn. Tình cảnh lúc này tựa như là một nhân loại đang dùn đao laser để giải phẩu. Dưới tình huống không có bất kỳ máy móc phụ trợ nào mà lại muốn một đao tách ra một tế bào từ một chỗ nào đó.