Còn có một lượng lớn đầy tớ, lính đánh thuê cũng không được tính toán vào trong số lượng nhân khẩu của Hắc Mạn đế quốc.
Trong nửa năm này, Hắc Mạn đế quốc đã khuếch trương năm tòa thành thị. Ở trong năm tòa thành thị này, Vũ Thần Điện khuếch trương, đồng thời cũng lấy năm tòa thành thị này làm trung tâm, thành lập ra năm binh đoàn.
Năm binh đoàn này trực thuộc Hoàng thất, trang bị hoàn mỹ. Bên Tô Kính cũng chỉ nhận được có một chút tình báo mà thôi. Cho nên cũng chỉ có thể suy đoán ra, năm binh đoàn mới kiến lập này đều có kỹ năng trận.
Chuyện này cũng không có gì là kỳ quái cả, ngay cả Quang Minh thần cũng có thể nhìn tạo ra một chút binh lính hiểu một chút về kỹ năng chiến trận. Mà chiến sĩ của Võ Thần, bản thân đã am hiểu tác chiến trên chiến trường, cho nên kỹ năng chiến trận đối với tín đồ của Võ Thần mà nói, cũng không tính là đồ quá khó học gì cả.
Năm binh đoàn, binh lực hạch tâm đều đạt đến gần ba mươi vạn, số lượng quân đội phụ trợ đếm không xuể.
Đối với Tà Thần quốc độ mà nói, lực lượng quân đội phụ trợ tác chiến cũng không thể khinh thường được. Tại sao lại như vậy? Bởi vì... một chút quân đoàn phụ trợ này, nếu như gia trì Thần Thuật mà nói. Như vậy lực chiến đấu sẽ đột nhiên tăng vọt, cũng có một cái giá lớn, đó chính là nếu như không khống chế được thì sẽ bạo vong mà chết.
Vấn đề chuyện thần chiến, là bất kể so sánh tử thương hay là gì. Hắc Mạn đế quốc không quan tâm, thế nhưng Tô Kính lại rất là để ý.
Năm thành thị ước chừng có hơn một trăm vạn tinh nhuệ tập kết lại. Số lượng binh đoàn phụ trợ vẫn đang bạo tăng, hiện tại Tô Kính đã có hậu phương. Nếu như bên Thải thạch thành có sơ xảy mà nói, như vậy Phạm Quốc ở phía sau sẽ gặp đả kích cực kỳ lớn.
Cho nên hắn không thể nào một đường xuất kích được, tất nhiên cũng phải bố trí phòng tuyến ở trên các mặt để đề phòng.
Hắc Mạn đế quốc lấy kỵ binh làm chủ. Bộ binh cũng ngồi chiến xa để hành quân. Tuy rằng lực cơ động không bằng bên Tô Kính, thế nhưng vấn đề là bọn chúng cũng có thể đánh thẳng tới hậu phương lớn nhất của Tô Kính, cũng chính là Lưu Bạch thành.
Vật liệu của Tô Kính tập trung ở trong Lưu Bạch thành, chỉ để lại tám vạn binh lực trú đóng. Nếu như nơi này bị chủ lực của địch nhân tập kích mà nói, như vậy cũng chỉ có thể lui binh trở về để trợ giúp mà thôi.
Những binh lính này đều là quân số mới gia tăng. Nói cách khác, rất có thể đây là thủ đoạn của Võ Thần, không cẩn thận sẽ là binh sĩ của Thần quốc lẻn vào tới đây. Cho nên lực chiến đấu sẽ rất là khả quan a.
Trăm vạn đại quân bên Tô Kính, chủ lực chỉ có hai mươi vạn, đối mặt với một bên sẽ không thành vấn đề. Thế nhưng nếu so tổng số lượng với đối phương mà nói, sẽ có chút phiền phức.
Đặt ngọc giản xuống, Tô Mộ nhìn lên bản đồ. Sau đó lại chỉ vào một tòa thành thị ở chếch phải rồi nói:
- Chúng ta phải tấn công nơi này, nhường lại phía sau. Nếu như bọn họ muốn công kích Thải thạch thành thì cứ để cho bọn họ công kích, chúng ta sẽ tử thủ. Chở sau khi đánh hạ thành thị này, chúng ta tiếp tục tiến quân, chặt đứt đường lui của đối phương. Ở chỗ này... Trực tiếp thành lập một đại doanh, kiến tạo một đám pháo đài.
Ngón tay của Tô Mộ chỉ về một chỗ vô cùng xa.
Đám người Tô Kính trợn mắt hốc mồm, như vậy là muốn ăn hết trăm vạn tinh nhuệ của đối phương hay sao?
- Để Tố Nhân Long ở lại Thải thạch thành, để cho tỷ đệ Thiết gia phụ trợ cho hắn, kiến tạo nên một mảnh rừng rậm Thụ Yêu. Có tỷ đệ Thiết gia ở đây, giao cho Tố Nhân Long hai vạn đạo binh địa ngục. Như vậy cũng đủ để thủ hộ nửa năm. Mà trong nửa năm đó, chẳng lẽ chúng ta còn không đánh hạ được mấy tòa thành thị kia sao? Nếu như đối phương xuất binh công kích Thải thạch thành mà nói….
LỜi nói của Tô Mộ rất có đạo lý, quả thực tinh binh của đối phương rất nhiều, thế nhưng vấn đề là. Nếu như bọn chúng đi công kích Thải thạch thành, như vậy lực lượng phòng thủ ở trong năm toà thành thị kia sẽ trở nên yếu kém a.
- Nếu như giữa đường bọn họ trở lại phản kích thì sao?
Mộ Ngân Mâu hỏi.
- Như vậy sẽ là dã chiến, mà đã là dã chiến. Chẳng lẽ chúng ta còn không có nắm chắc hay sao?
Tô Mộ cười nói:
- Phòng thủ thành thị chiến, đối phương dựa vào lực lượng của Võ thần điện, quả thực là một khúc xương khó gặm. Thế nhưng nếu là dã chiến a, bọn họ có thể mang theo Vũ Thần Điện đi khắp nơi hay sao?
Ánh mắt của Tô Kính rơi vào trên tòa thành mà Tô Mộ chỉ.
Tòa thành thị kia cũng chỉ có hai đạo tường thành, hơn nữa cũng không tính là cao lớn tới đâu. Quy mô của Vũ Thần Điện ở trong thành thị, thoạt nhìn cũng là nhỏ nhất. Vấn đề duy nhất chính là ở phía Tây của thành thị này là một dòng sông. Tuy rằng không tính là lớn, thế nhưng nước chảy lại tương đối xiết.
Đây là một vách chắn thiên nhiên, ở trên đầu con sông, cách hơn bốn trăm dặm còn có một tòa thành thị. Mà căn cứ vào biểu hiện từ tình báo, nơi đó là lãnh địa của một vị Công tước, cũng đã có không ít binh lính tập kết. Nếu như thành thị mục tiêu gặp phải công kích, như vậy rất có thể đối phương sẽ phái một số lượng lớn thủy quân xuôi dòng tiến xuống để chi viện cho tòa thành thị này.
Đừng nhìn thấy là hơn bốn trăm dặm, thế nhưng nếu xuôi theo đường thủy mà nói. Cho dù có mang theo một lượng lớn trang bị thì cũng không mất quá một ngày a.
Nước sông sâu chừng năm mươi trượng, Tô Kính suy nghĩ một chút rồi mới nói:
- Để cho các vị phụ tá lập ra kế hoạch tác chiến tấn công nơi này. Lại liên lạc với Lâm Tạ Hồng, chúng ta cần hải nê thu, bảo hắn mau chóng vậ nchuyển tới. Lại ném vào trong con sông này. Mặt khác, chuẩn bị các loại tài liệu, chế tạo ra thủy hạm. Dựa theo quy mô của Thanh Long hạm mà thu nhỏ lại gấp mười lần.
- Tiêu chuẩn thế nào?
Hiện tại Vô Ưu công chúa đang chịu trách nhiệm những vật này.
- Một canh giờ sau ta sẽ đưa cho nàng bản vẽ.
Tô Kính lại nói:
- Khuyển Thập Lang, Ưng Dương, hai người các ngươi, chịu trách nhiệm thủy hạm này. Đúng rồi, ở trên không sẽ không thể gạt được đối phương. Mang theo năm trăm công trình doanh ở dưới nước qua đó, lại mang theo năm trăm Vu sư. Nếu như có thể đánh hạ được địa bàn của tên Công tước kia thì lập tức tử thủ tại chỗ cho ta. Ta sẽ cho ngươi một ngàn Bạch Hổ trọng kỵ, cộng thêm một ngàn đạo binh địa ngục, một vạn Khôi Lỗi.