Đám hắc y nhân kia căn bản không tin một mình Huyết Vũ Bán Nguyệt có thể địch lại bảy người nên cũng không chút sợ hãi cầm chắc vũ khí trong tay.
Huyết Vũ Bán Nguyệt nhíu mày, dùng thân pháp điêu luyện nhanh như chớp đã phi thân đến trước mặt tên thủ lĩnh khiến tên kia cũng không kịp phản ứng. Khoảnh khắc cuối cùng mà đám hắc y nhân nhìn thấy chính là thủ lĩnh của bọn chúng bị Huyết Vũ Bán Nguyệt một tay bóp lấy cổ nhấc bổng khỏi mặt đất.
Đồng tử không hề có chút dao động, hắn thản nhiên động tay đã bẻ gãy cổ tên thủ lĩnh khiến hắn chết không kịp phản kháng.
Đám người kia trong thoáng chốc nhận ra được chênh lệch thực lực thật sự là gì, liền e ngại lùi về sau một bước. Huyết Vũ Bán Nguyệt cao lãnh nhìn xuống cỗ thi thể, lạnh lùng buông một câu: “Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức.”
Hắn lại nhấc mắt nhìn lên bọn người đang sợ đến run rẩy kia: “Sao? Không lẽ các người cũng không tiếc mạng như tên này à?”
Bọn người kia nhìn nhau, không kẻ nào nói kẻ nào nhưng đều hiểu ý, lập tức quay đầu bỏ chạy. Huyết Vũ Bán Nguyệt ngán ngẩm lắc đầu, một bọn nhát cấy.
Hắn quay đầu, nhìn thấy cô nương kia nhìn mình bằng ánh mắt vừa có phần ngưỡng mộ lại vừa có phần ngơ ngác không tin được. Huyết Vũ Bán Nguyệt đi tới, lấy trong áo ra một bình thuốc bôi đưa cho nàng ta.
“Ngươi tự chăm sóc cho bản thân đi.”
Nàng ta nhận lấy bình thuốc, nhìn chằm chằm nó một hồi lâu rồi lại ngước mắt hỏi hắn: “Ngươi… nên xưng hô thế nào? Ta tên Cách Tang Lan Độ.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt nghiêng đầu. Cách Tang Lan Độ, quả nhiên hắn không nhìn nhầm mảnh ngọc bội kia. Nàng ta là đích nữ của Cách Lan Đồ. Tộc Cách Tang được xem như nắm giữ cả vùng Tây Vực, luận tài nguyên không bằng Kinh Lạc Quốc nhưng nắm giữ trong tay tuyệt học độc dược kì dị nhất thế gian. Lại nói chiến sĩ trên thảo nguyên đều dũng mãnh không sợ chết, Kinh Lạc Quốc dù có thiên binh vạn mã cũng phải e dè.
Hơn ba mươi năm trước tộc Cách Tang và Kinh Lạc Quốc đã thiết lập mối quan hệ bạn hữu cùng nhau tương trợ. Ngoài mặt có vẻ hoà hợp nhưng ai biết bên trong là sự tình thế nào.
Hoàng Đế là một kẻ chỉ biết đến lợi ích, lại khinh nhược bất tài. Cách Lan Đồ nhượng bộ chỉ vì muốn giữ hoà hảo, nhưng tức nước vỡ bờ, nếu lão Hoàng Đế còn không biết điểm dừng sớm muộn cũng tự mình phá đi mối quan hệ này. Hiện tại Cách Lan Đồ đối với lão bằng mặt không bằng lòng, đoán chừng không lâu nữa sẽ trở mặt.
Lại nói về nhân duyên năm xưa. Cách Lan Đồ và Huyết Mộc Bạc phụ thân hắn có thể nói là thủ túc tình thâm. Tuy rằng nơi ở cách xa nhau nhưng hai người thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt. Sau khi nhận được tin Huyết Mộc Bạc và cả tộc bị diệt, Cách Lan Đồ cũng nổi trận lôi đình kéo quân đến chất vấn lão Hoàng Đế.
Nhưng sau đó lão lại lấy ra một đống lí do, lại dùng đến an nguy của thần dân hai bên, Cách Lan Đồ vì nghĩ cho mấy vạn dân Tây Vực cuối cùng chỉ đành lui binh trước mối thù của huynh đệ.
Tuy không nói nhưng có lẽ Cách Lan Đồ đối với mối thù này chắc chắn vẫn không quên được.
Nếu lợi dụng tốt, vừa hay có thể giúp cho kế hoạch trả thù của Huyết Vũ Bán Nguyệt tiến thêm một bước lớn.
“Hoá ra là công chúa điện hạ, thất lễ rồi! Ta không phải vương tôn hoàng tộc, chỉ là một Đường Chủ của Hồng Lâu.”
Cách Tang Lan Độ nhìn hắn, có chút ngại ngùng: “Cái đó, đa tạ ngươi.”
“Công chúa không cần để tâm, ta chỉ là tiện tay. Thứ lỗi ta tò mò, phái đoàn của Cách Tang đều ở sảnh tiệc, tại sao công chúa lại bị rượt đuổi ở đây?”
Cách Tang Lan Độ có chút né tránh, bàn tay nhỏ cứ đan vào nhau rồi lại thả ra, dường như là chuyện khó nói. Huyết Vũ Bán Nguyệt liền không đợi nàng ta đáp lời mà tiếp: “Là ta vượt quá giới hạn, công chúa điện hạ xin đừng để tâm. Người đi thẳng quẹo trái là có thể đến được chỗ gác của cảnh vệ, bọn họ sẽ đưa người quay về sảnh tiệc.”
Cách Tang Lan Độ lúng túng quay đầu nhìn, rồi lại hỏi hắn: “Vậy cái xác này làm thế nào?”
Trong hoàng thành lại đột nhiên xuất hiện một cái xác không rõ lai lịch, còn là vào thời điểm này không tránh khỏi bị nghi ngờ. Tuy rằng lúc đến không thấy ai nhưng để đề phòng vẫn nên cẩn thận, tránh sau này bị điều tra lại liên luỵ thì không hay.
“Chuyện này ta tự có cách thu dọn, công chúa điện hạ cứ đi trước.”
Cách Tang Lan Độ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, đa tạ một tiếng liền chạy đi. Huyết Vũ Bán Nguyệt nở một nụ cười đắc thắng. Ngày hôm nay thu hoạch không tồi.
Hắn ngước mắt nhìn lên, khàn giọng: “Vô Thương, ta biết ngươi ở đó.”
Vô Thương từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhìn Huyết Vũ Bán Nguyệt với điệu bộ oán trách: “Người đúng là rất biết làm khó thuộc hạ.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt nhìn tên hắc y nhân kia, hắn lạnh lùng lấy khăn tay ra lau sạch tay.
“Chỗ này giao cho ngươi, ta phải lập tức quay lại chỗ Ly.”
Vô Thương ngán ngẩm gật đầu. Nhiệm vụ của y là đi theo sau bảo vệ Huyết Vũ Bán Nguyệt, thực hiện nhiệm vụ hắn giao. Vậy mà không biết từ lúc nào đã trở thành người dọn xác thế này. Náo động lớn như vậy còn là trong hoàng thành, nếu không bỏ ra chút sức sẽ khiến người khác nghi ngờ.