Cố Đông Ly nhận ra bản thân nàng yêu hắn có lẽ là vào khoảng năm nàng mười sáu mười bảy tuổi. Cố Đông Ly yêu hắn, dường như cả thiên hạ đều biết. Mà hắn cũng chưa từng khước từ tình cảm của nàng, lại cùng với nàng ước hẹn chuyện mai sau. Chỉ có điều, hắn chưa từng để lộ tình cảm của mình.
Cố Đông Ly hiểu, hận nhà chưa rửa sao có thể bàn chuyện nhi nữ ái ân. Nhưng nhiều năm như vậy, nàng đợi hắn đến mức hoa cũng sắp tàn. Chỉ mong một câu ngỏ ý thì trăm năm cũng không hối.
Nhưng Huyết Vũ Bán Nguyệt vô tình, trong tâm hắn chỉ có báo thù rửa hận, nào có đủ chỗ cho Cố Đông Ly nàng.
“Người nghỉ ngơi đi, ta bảo Vô Thương dọn dẹp cho người.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt gật đầu, nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Cố Đông Ly khoác áo choàng, cầm theo dù đêm tối ra ngoài. Nàng đi đến hậu viên, dùng một chiếc tiêu nhỏ thổi một khúc. Tiếng tiêu vừa dứt, bóng đen liền xuất hiện.
Vô Thương hành lễ quỳ, cúi đầu: “Nhận mệnh.”
Ngước mắt trông thấy nàng liền có chút ngạc nhiên mà hỏi lại: “Cố tiểu thư?”
Cố Đông Ly ra hiệu cho Vô Thương đứng dậy. Nàng tường tận giải thích qua tình hình rồi dặn dò: “Chủ quân vội vã rời đi có lẽ còn chưa kịp thu dọn hiện trường, ngươi đến đó thu xếp một chút, đừng để lại dấu vết gì.”
Vô Thương gật đầu.
“Chuyện này cứ giao cho ta. Thương tích của chủ quân không sao chứ?”
“Không nguy hiểm đến tính mạng, dưỡng thương vài ngày chắc sẽ ổn thôi.”
Vô Thương là thủ vệ hàng đầu mà Huyết Vũ Bán Nguyệt đào tạo. Luận tuổi tác y chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, lúc trước cũng thường xuyên tập kiếm với nhau. Sau này nàng dấn thân chốn thanh lâu, y quay về làm cái bóng của Huyết Vũ Bán Nguyệt, cả hai cũng ít khi gặp gỡ.
Vô Thương đối với Cố Đông Ly rất tốt, xem như muội muội ruột trong nhà, lúc trước còn hay bảo vệ nàng. Sau này mỗi người một nhiệm vụ, y nhiều lần muốn đến gặp nàng nhưng vì quy chế thân phận nên chỉ đành ở phía sau dõi theo.
“Lâu ngày không gặp, ngươi thế nào?”
Cố Đông Ly nhân Vô Thương, khẽ cười: “Ta vẫn ổn. Ngược lại là người, ở bên ngoài bôn ba cho chủ quân lúc nào cũng nguy hiểm, vẫn phải chú ý bản thân mình.”
Vô Thương cười, gật đầu.
“Ở bên cạnh chủ quân, ngươi cực khổ rồi.”
Cố Đông Ly khựng một nhịp, lại chỉ cười khổ. Vô Thương biết Cố Đông Ly yêu Huyết Vũ Bán Nguyệt sâu đậm. Tình cảm của nàng còn không rõ ràng quá hay sao. Nhưng Vô Thương làm việc bên cạnh Huyết Vũ Bán Nguyệt lâu như vậy đương nhiên hiểu hắn.
Yêu, không sai. Sai có lẽ là Cố Đông Ly yêu sai người. Nếu nàng không yêu Huyết Vũ Bán Nguyệt, chi ít sẽ không đau khổ.
Vô Thương nhìn ra được Huyết Vũ Bán Nguyệt đối với Cố Đông Ly là vô tận quan tâm. Nhưng hắn lại tự mình dối lòng, làm vậy có khổ không chứ?
Vô Thương thân là một thủ vệ, lời y có thể nói với nàng không nhiều. Tâm tình của chủ quân không dễ bàn luận, y cũng chỉ có thể nói với nàng một câu động viên: “Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.”
“Thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng nên quay về.”
Cố Đông Ly vừa quay gót rời đi, đã nghe vọng lại từ phía sau lưng một câu của Vô Thương: “Ngươi đừng trách ngài ấy. Gánh nặng mà ngài ấy chịu, chúng ta không hiểu được.”
Cố Đông Ly dừng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại đã không còn nhìn thấy Vô Thương nữa. Nàng biết chứ. Huyết Vũ Bán Nguyệt vì sao phải liều mạng đến thế. Hắn vô tâm vô tình đến đâu chung quy cũng chỉ là một nhân loại. Hắn đâu phải không có tim. Hắn cũng biết đau, cũng biết buồn. Chỉ là hắn không được thể hiện yếu đuối, càng không thể gục ngã.
Bởi trên vai hắn gánh theo cả niềm hy vọng của toàn tộc Đông Nha, gánh theo cả mối huyết hải thâm thù của mấy vạn người. Hắn làm sao mà sống như người bình thường được?
Bảo hắn buông bỏ thù hận? Nàng không thể ích kỷ đến thế.
Cố Đông ly biết, chừng nào chưa trả được thù, Huyết Vũ Bán Nguyệt sẽ không thể cùng nàng nói lời yêu. Có lẽ vì hắn không có sức lo nhiều như thế. Cũng có lẽ là hắn không muốn khiến nàng dấn sâu hơn nữa. Có lẽ hắn sợ, sợ mất đi nàng.
Nên Cố Đông Ly không muốn cưỡng ép hắn. Nàng cũng muốn trả xong mối thù này, rửa sạch oan nhục cho phụ thân. Hẹn ước ngàn năm gì đó, thôi hãy để sau này hẵng tính.
Nàng theo lối cũ quay về phòng, nhìn thấy Huyết Vũ Bán Nguyệt ngồi bên cửa sổ đợi mình. Cố Đông Ly đóng cửa, cởi bỏ áo choàng bên ngoài rồi nhẹ nhàn bước tới.
“Vết thương còn chưa cầm máu, người vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt nghiêng đầu, đảo mắt nhìn nàng.
“Ta đột nhiên nhớ đến một số chuyện.”
Cố Đông Ly rót một chén trà ấm, đưa đến cho hắn. Nàng ngồi xuống bên cạnh, yên lặng. Huyết Vũ Bán Nguyệt nhấp một ngụm, hương trà thơm dịu còn vươn bên cánh mũi. Hắn hạ mi mắt, trầm trầm.
“Ta cứ tưởng vì để báo thù, ta sớm đã không màng sự sống cái chết. Nhưng mà hôm nay, khoảnh khắc hắn đâm ta một nhát. Trong lòng ta đột nhiên xuất hiện chút sợ hãi.”
Cố Đông Ly nhìn hắn. Huyết Vũ Bán Nguyệt mà nàng biết, không phải kẻ sẽ sợ hãi một thứ gì đó. Bởi nàng không biết trên đời này liệu có còn thứ gì mà hắn lưu luyến hay không? Có thứ gì có thể vướng bận được hắn? Một người như hắn, sẽ sợ hãi sao?
Huyết Vũ Bán Nguyệt nhìn nàng, hắn lại cười nhạt.
“Ta nghĩ đến nàng. Ta đột nhiên nghĩ, nếu như ta chết, nàng phải làm thế nào?”
Cố Đông Ly giật mình, nàng ngước nhìn hắn. Trước mắt nàng chẳng phải Huyết Vũ Bán Nguyệt lạnh lùng cao ngạo của ngày thường. Hắn của bây giờ chỉ đơn giản là một nam tử trong mắt chứa đầy chân thành. Trong đôi mắt ấy, lại chỉ chứa hình bóng duy nhất là nàng.
Sau này nghĩ lại, có lẽ đó là lúc Cố Đông Ly thấy mình là kẻ hạnh phúc nhất trên thế gian.