Trần Lam Độ giật mình, y cười. Quả nhiên đối diện với những lời này y không thể nói rằng bản thân không quan tâm. Y đối với hoàng vị không chút hứng thú. Bởi vì vị trí đó khiến y phải từ bỏ nhiều thứ, kể cả tình cảm trân quý nhất của bản thân.
Nhưng Trần Lam Độ không muốn. Tại sao phải sống mà đánh mất thứ mình trân quý? Bước lên vị trí trên vạn người trở thành kẻ chí tôn chỉ là cách nói hoa mỹ, trên thực tế chính là gắn lên cổ một xiềng xích nặng nề tương đương sức nặng của vạn người đó.
Hoàng vị chính là một chiếc ghế đẫm máu tươi.
Trần Lam Độ chán ghét, y càng không mong bàn tay mình dính phải những thứ đó.
Biết làm sao được, tình thế đẩy đưa con người không thể nào biết trước. Y tính trăm đường vạn đường cũng không ngờ đến một ngày bản thân phải tự nguyện bước lên con đường này.
Đúng là nghiệt ngã.
Trần Lam Độ thở dài: “Ngài đang làm khó ta.”
Bình Vương cười trừ. Quả thật ông không muốn ép buộc ai phải hy sinh vì đại nghĩa. Cơ sự nếu thành thì Trần Lam Độ sẽ một bước lên mây, thất bại thì trở thành tội đồ thiên cổ. Tính mạng con người đâu phải cứ nói là được.
Vì vậy Bình Vương càng thấy dằn vặt.
“Ngài cũng biết ta cống hiến cho Kinh Lạc Quốc bao nhiêu năm. Đối với ta, đất nước này có ý nghĩa quan trọng như thế nào. Thứ lỗi cho ta đẩy ngài vào thế khó. Nhưng nếu thật sự đất nước bị huỷ hoại, ta sẽ dùng mọi cách mình có thể để cứu nguy.”
Trần Lam Độ thở dài. Y quả thật đã nghĩ tới điều này. Từ đầu đã là huyết thống của hoàng thất, có thế nào cũng không thể đứng ngoài vòng như kẻ không liên quan.
“Ngài định làm thế nào?”
Bình Vương suy tư, điềm tĩnh giải thích. Hiện tại tuy thế lực nhà ngoại của Hoàng hậu bành trướng nhưng bọn họ chưa có cớ đảo chính. Muốn chiếm được ngai vị lâu dài phải chiếm được lòng dân. Mà lòng dân lại đang chờ đợi một chính thống xuất hiện.
Trần Lam Độ là vương gia được người người yêu mến, lại nắm trong tay một phần binh quyền hoàng thành. Về cơ bản, y có đủ yếu tố để đăng cơ. Nhưng mọi thứ đều phải hợp lệ, bằng không sẽ chỉ trở thành câu chuyện vương gia thừa cơ cướp ngôi.
Trong tay Bình Vương nắm giữ binh quyền lớn, phía bên Hoàng hậu chắc chắn không thể yên tâm. Đoán rằng sẽ dùng quyền lực bằng cách nào đó để lấy đi số binh quyền này.
Vì vậy trước khi bọn họ kịp hành động, Bình Vương phải nhanh chóng đưa ra đầy đủ lý do để Trần Lam Độ đăng cơ kế vị.
Người có tiếng nói và quyền quyết định nhất hiện tại chính là nguyên lão tam triều - Thái Sư. Vị ấy công chính liêm minh, chỉ cần Trần Lam Độ tỏ rõ thái độ, ông ấy sẽ đứng ra làm chủ đưa y lên ngôi kế vị. Có được sự ủng hộ của Thái Sư, tất cả quan viên lớn nhỏ cũng không thể tuỳ tiện ý kiến.
Tuy nhiên trước đó phải tìm được điểm yếu hạ bệ nhà ngoại Hoàng hậu đang nắm quyền.
Bình Vương nói rằng ông đã phái người đi điều tra, đoán chừng chưa tới nửa tháng sẽ có kết quả. Thời gian này hy vọng Trần Lam Độ không để cho phía bên đó nắm được thóp.
Trần Lam Độ cùng Bình Vương quyết định qua hai ngày nữa sẽ chính thức đến gặp Thái Sư.
Sau khi đã quyết, Bình Vương cáo từ ra về theo lối cửa sau để tránh tai mắt Hoàng hậu. Đam Mỹ Sắc
Tiễn Bình Vương đi rồi, Trần Lam Độ lại rơi vào suy tư. Quyết định này của y có thực sự là đúng hay không? Đánh mất lý tưởng ban đầu của mình, y sợ rằng bản thân sẽ sớm hối hận.
Y rời khỏi phủ giữa đêm khuya, một đường đi thẳng tới Hồng Lâu. Tìm đến ánh đèn rực rỡ và mỹ nhân hồng y. Cố Đông Ly mời y một tách trà long tĩnh, đàn cho y một khúc Thù đồ muốn khiến y bình tâm.
Trần Lam Độ lại không thể tập trung vào khúc đàn, là lần đầu tiên Cố Đong Ly thấy y phân tâm như vậy.
Trần Lam Độ bảo nàng cho y một bình rượu. Cố Đông Ly cũng là lần đầu thấy y đến đây mà uống rượu. Trần Lam Độ uống cạn bình rượu, tâm tư trong lòng vẫn chưa giải toả.
Cố Đông Ly lo lắng ngăn không cho y tiếp tục uống. Trần Lam Độ lại buồn bã nói rằng: “Mai này ta sẽ không thể tự do như vậy nữa.”
Cố Đông Ly cũng đoán ra phần nào từ thế cục hiện tại. Trần Lam Độ quả nhiên vẫn bị cuốn vào.
Trần Lam Độ nhìn Cố Đông Ly, dáng vẻ bất lực chưa từng có. Cố Đông Ly coi y là bằng hữu, là tri kỷ. Điều nàng không muốn nhất chính là y trở thành kẻ địch trong tương lai của bản thân. Nếu Trần Lam Độ đăng cơ kế vị, Huyết Vũ Bán Nguyệt muốn đánh đổ Kinh Lạc Quốc đồng nghĩa trở thành kẻ đối địch với y. Trong trận chiến người sống ta chết này, nàng đã định phải đứng bên Huyết Vũ Bán Nguyệt.
Điều đó quả thật nghiệt ngã.
Trần Lam Độ đột ngột ôm lấy Cố Đông Ly, gục đầu trên vai nàng.
“Ta thật sự muốn bỏ đi, rời xa khỏi hỗn loạn. Ta muốn sống cuộc đời của ta.”
Cố Đông Ly giật mình nhưng lại không đẩy Trần Lam Độ ra. Nàng chỉ nhẹ nhàng vỗ lên vai y, dịu dàng an ủi một câu: “Sẽ ổn thôi.”
Câu nói ngày hôm đó cùng với cái ôm an ủi của Cố Đông Ly trở thành điều lưu luyến cả đời của Trần Lam Độ.