Cùng thời điểm đó, Cố Đông Ly ở trại huấn luyện ám vệ đã được ba ngày. Sau khi nhận được thư mật báo của Huyết Vũ Bán Nguyệt nói rằng mùa xuân năm sau hắn sẽ khởi binh, Cố Đông Ly cũng đã dùng ám hiệu triệu tập toàn bộ ám vệ rải rác khắp nơi lập tức quay về tập trung.
Huyết Vũ Bán Nguyệt chờ thời cơ này đã lâu. Hai năm trước Thái tử Kinh Lạc quốc mắc một căn bệnh nan y. Mạng sống như chỉ mành treo chuông, cho đến hiện tại vẫn không công bố ra ngoài, thực chất chỉ đang cố kéo dài thời gian. Hoàng Đế bệnh nặng đã lâu, thân thể bây giờ giống như một cái vỏ rỗng mục nát. Kinh Lạc Quốc hiện tại đã đến cực hạn, chỉ cần một cái chạm tay cũng có thể đẩy ngã.
Buổi tối sau khi hoàn thành buổi huấn luyện cho các ám vệ, Cố Đông Ly trèo lên đỉnh núi gần đó ngồi dưới gốc cây đẩy mắt ra xa nhìn về phía hoàng thành. Huyết Vũ Bán Nguyệt, có đang vui hay không?
Hắn chờ đợi lâu như thế, hiện tại sắp chạm được đích rồi. Hắn có vui không? Cố Đông Ly chợt nghĩ, ngày bản thân và Huyết Vũ Bán Nguyệt trả được thù, cả hai sẽ ra sao? Cố Đông Ly ở bên Huyết Vũ Bán Nguyệt vì ơn nghĩa, cũng vì mối thù của bản thân.
Khi tất cả đều đã hoàn thành, nàng và hắn còn lí do để ở bên nhau hay không?
Chìm đắm trong suy nghĩ đến mức nàng không nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Cho đến khi Vô Thương cất tiếng gọi nàng mới giật mình nhìn lại.
“Đêm khuya sương xuống, ngươi có tâm sự gì sao?”
Vô Thương bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng ngồi xuống. Cố Đông Ly cười nhàn nhạt: “Ngươi có nhìn thấy ánh sáng hoa lệ kia không? Ta hình như bất giác đã quen với nó. Ta đột nhiên nghĩ đến một ngày chính tay ta phá huỷ đi sự yên bình đó, có lẽ rất tàn nhẫn.”
Vô Thương trầm mặc nhìn nàng. Y biết nàng muốn nói đến điều gì. Bên trong hoàng thành đó là hàng ngàn hàng vạn gia đình đang sống yên vui. Một người đã đánh mất đi người thân sẽ hiểu được cảm giác đau khổ đến tận tâm can. Và trong tương lai nàng sẽ lại cướp đi sự yên bình của hàng vạn người sống nơi đó, dấy lên một màn mưa máu tanh. Khiến cho người khác rơi vào nỗi đau bản thân từng chịu, cảm giác có lẽ không dễ dàng.
“Ta là cô nhi. Ta không có người thân.”
Vô Thương khàn khàn cất giọng. Cố Đông Ly nhìn y, ánh mắt thông cảm. Hầu như những người gia nhập ám vệ đều là cô nhi. Bởi vì không có người thân, không nơi nương tựa nên sẽ không có gì vướng bận. Chỉ có những người như thế mới có thể quyết đoán không do dự mà dâng hiến tất cả.
Vô Thương khép mắt, hồi tưởng về những ngày xa xưa của bản thân.
“Ta lang thang trên đường lớn. Ta tự hỏi rốt cuộc ta sống vì cái gì. Sau đó ta được người ấy thu nhận. Ta ngày ngày nỗ lực huấn luyện. Ta cứ ngỡ ta tìm được một mái ấm thật sự. Nhưng sau đó ta lại hoài nghi, ta rốt cuộc đang sống sao? Ta chưa từng sống vì ta.”
“Những người như chúng ta, đều giống vậy.”
Vô Thương cười. Thật ra y từng hoài nghi. Giao mạng mình cho một người khác, có đáng không? Y thậm chí còn chẳng có mối thù nào liên quan đến, tại sao phải đi báo thù cho kẻ khác trong khi việc đó có thể cướp đi mạng sống của y?
Y hoài nghi, vô số lần. Nhưng vô số lần đều ý niệm đó bị chính y gạt bỏ.
Y thừa nhận, y lưu luyến. Y không còn nơi nào để đi ngoài nơi này. Nhiều năm như vậy, những huynh đệ ám vệ không tên họ không thân thích, những ngày tháng sống bên nhau đã khiến y lưu luyến. Vô Thương xem nơi này là nhà, xem những huynh đệ đó là người thân.
Nên y dù hoài nghi cũng chưa từng muốn rời đi.
“Nếu có một ngày, ngươi không còn nơi nào để đi. Ta có thể đưa người đi.”
Cố Đông Ly nhìn Vô Thương, hỏi lại: “Đi đâu?”
Vô Thương cười, ôn nhu đáp: “Đi đến nơi ngươi muốn. Đi đến nơi ngươi có thể làm chính ngươi.”
Cố Đông Ly cười, người có thể nhìn thấu nàng từ trước đến nay là Vô Thương. Đến cả Huyết Vũ Bán Nguyệt có lẽ còn không hiểu được hết tâm tư của nàng. Có lẽ vì đồng cảm, lúc ở bên cạnh Vô Thương Cố Đông Ly sẽ cảm thấy rất thoải mái. Không cần phải gồng mình làm một người khác.
Cố Đông Ly đứng dậy, phủi bủi trên váy, mỉm cười: “Đa tạ ngươi Vô Thương. Lời này của ngươi ta sẽ ghi nhớ.”
Vô Thương bật cười: “Vậy xem đó là ước hẹn của chúng ta đi. Đợi khi kết thúc, ta sẽ đưa ngươi đi đến nơi có thể khiến ngươi vui vẻ.”
Cố Đông Ly gật đầu. Đem lời ước hẹn đó khắc vào trong tim. Chỉ là nàng chưa từng nghĩ đến việc bản thân sẽ rời đi. Mãi cho đến khi nhận được tin tức khiến nàng chấn động, Cố Đông Ly mới mơ hồ muốn thực hiện ước hẹn kia.
Hai ngày sau đó, Huyết Vũ Bán Nguyệt đến trong đêm. Cố Đông Ly vui vẻ pha một ấm trà muốn cùng hắn thưởng thức cảnh đêm. Huyết Vũ Bán Nguyệt ở trước mặt nàng, lấy ra một phong bì đỏ bên trên có một chữ hỉ.
Hắn ung dung như không giải thích: “Ta và Công chúa Cách Tang sẽ kết thành phu thê. Ngày cũng đã được định. Đến lúc đó nàng cũng đến một chuyến đi.”
Tách trà trên tay rơi xuống đất vỡ nát. Cố Đông Ly như chết lặng nhìn hắn.
“Tại sao? Đột ngột như vậy….?”
Huyết Vũ Bán Nguyệt hạ mi mắt, lại điềm tĩnh đáp: “Chuyện đã quyết.”
Cố Đông Ly giấu bàn tay đang run lên bần bật ra sau lưng. Cuống họng như bị một vật đắng chặn đứng, nghẹn ứ. Nàng cố nuốt xuống cảm xúc đang dâng trào, khoé mắt đã cay đến nhạt nhoà.
“Vậy… còn ta thì sao? Ta… là gì?”