Phía bên dưới này, Lục Thừa Phong đang mừng thầm trong lòng. Chỉ cần Bạch Ngân Hoa chỉ đơn thuần là đồ nhi của cha y thì hai người bọn họ có thể đường đường chính chính ở bên nhau. Tâm trạng y lúc này tràn ngập sự hạnh phúc, khuôn mặt cũng như tự viết lên chữ "Hỷ" cho riêng mình. Ánh mắt sáng rực nhìn về phía Ngân Hoa, trong lòng như dự định làm một chuyện gì rất trọng đại.
Mà bên bàn đối diện, một ánh mắt đầy sự căng thẳng kiêm lo sợ nhìn về phía Bạch Ngân Hoa. Phải rồi, Trần Khải Ngôn lúc này ắt phải rất rối. Hắn sắp xếp kế hoạch tỉ mỉ như vậy, cuối cùng lại đi sai ngay bước đầu. Hắn giận, giận vì không thể kiểm soát tình hình. Nhìn lên khuôn mặt ngập tràn sự vui sướng của Lục Thừa Phong, lòng hắn nóng như lửa đốt. Tâm tư hắn biết rõ Ngân Hoa và Thừa Phong có một thứ tình cảm mãnh liệt nhưng thực chất hắn chẳng màng thừa nhận. Ngay lúc này hắn sẽ phải đọng lại, suy tính kế hoạch lại từ đầu.
Trần Khải Ngôn mặt tối sầm lại, hắn nắm chặt bàn tay kiềm chế cảm xúc của mình lại *Bạch Ngân Hoa, dù thế nào ta cũng phải có được muội!*
Trương Y Phàm ngồi đó chứng kiến cảnh tượng trên, trong lòng không khỏi hụt hẫng *Ngân Hoa không phải nghĩa nữ của Lục chưởng môn, vậy bọn họ không phải có cơ hội sao?"
Hồi tưởng...
Hôm đi săn bắn, sau khi Trương Y Phàm kéo Lục Thừa Phong đi khỏi. Thừa Phong không ngừng ngoảnh mặt về phía sau, thực ra y đang muốn chạy theo Bạch Ngân Hoa nhưng vì khó xử với Trương gia nên đành đi theo.
"Phong ca ca! Huynh nói xem chúng ta tiếp theo sẽ săn được con gì đây?"_Trương Y Phàm vô tư trò chuyện cùng Thừa Phong bên cạnh nhưng y lại bận tâm về hướng bên kia mà chẳng hồi âm nàng ta.
Trương Y Phàm không nghe Thừa Phong trả lời thì quay mặt nhìn y gọi "Phong ca ca! Phong ca ca!"
Lục Thừa Phong lúc này giật mình quay ra hỏi "Có... có chuyện gì vậy?"
"Sao huynh cứ không trả lời ta vậy?"_Trương Y Phàm bĩu môi nói.
"Đâu có! Ta vẫn nghe mà!"
"Vậy huynh trả lời ta đi!"_Trương Y Phàm giọng thách thức nói.
Lục Thừa Phong nãy giờ vốn chẳng nghe thấy gì nên không biết trả lời thế nào, chỉ biết đưa tay lên giả bộ gãi đầu suy nghĩ.
Thấy mặt Trương Y Phàm không được vui, Lục Thừa Phong liền hạ giọng nói "Xin lỗi nhé! Vừa rồi ta không có để ý!"
Trương Y Phàm thở dài đáp "Ta biết ngay mà! Được rồi Phong ca ca, huynh cứ coi như ta chưa nói gì đi!"
"Được thôi. Nhưng mà..."
"Sao vậy?"
Lục Thừa Phong im lặng một lúc, lấy một hơi rồi nói "Muội có thể nào đừng gọi ta là Phong ca ca nữa không?"
"Sao vậy? Lúc nhỏ ta cũng gọi huynh như vậy mà?"_Trương Y Phàm ngơ ngác hỏi.
Lục Thừa Phong vội đáp "Đó là lúc nhỏ thôi, bây giờ muội cứ gọi ta là Thừa Phong thôi cũng được, dù sao muội cũng chỉ kém ta một tuổi."
"Hay là vì Bạch Ngân Hoa đó sao?"_Trương Y Phàm ánh mắt đượm buồn nói.
"Ta..."_Lục Thừa Phong bị nói trúng, khó xử mà cúi mặt.
"Huynh thích cô ấy lắm sao?"_Trương Y Phàm nói mà nhíu mày như ngăn nước mắt ngấn lên.
Lục Thừa Phong khẽ gật đầu rồi nói "Ta nghĩ là cũng không nên giấu muội. Thật ra ta thích Bạch Ngân Hoa từ rất lâu rồi. Ba chữ Phong ca ca đó nghe từ muội ấy cũng quen rồi, giờ muội gọi như vậy ta thấy không quen."
"Nhưng hai người là huynh muội mà đúng không? Cha huynh sẽ nhận cô ấy là nghĩa nữ, không sớm thì muộn đúng không? Hai người vốn dĩ không hề có cơ hội."_Trương Y Phàm vẫn biểu cảm đó mà ra sức khuyên Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong hạ giọng nói "Ta biết! Ta không hề cưỡng cầu. Chỉ là ta không thể nào ngừng yêu muội ấy."
"Còn ta thì sao?"_Trương Y Phàm mắt ngấn lệ nói "Ta cũng thích huynh. Hôm đó, lần đầu gặp mặt là ta đã thích huynh rồi. Chúng ta cũng có một hôn ước, huynh không nhớ nữa sao?"
Nghe đến hôn ước, Lục Thừa Phong vội lên tiếng "Đó chỉ là lời nói vui của bậc trưởng bối thôi, muội không cần phải xem trọng đâu!"
"Ta chính là muốn xem trọng!"_Trương Y Phàm gằn giọng nói, mắt hướng lên nhìn khuôn mặt y, nước mắt không kìm được nữa mà lăn dài trên đôi má ấy.
Lục Thừa Phong thấy nàng ta khóc, không nỡ nói lời quá đáng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo "Trương Y Phàm, không lẽ muội muốn cả đời sống cùng người không yêu muội sao? Muội là cô nương tốt, muội xứng đáng ở bên cạnh người yêu muội, trân trọng muội."
"Ta chỉ muốn người đó là huynh!" _Trương Y Phàm nói rồi cầm lấy tay Lục Thừa Phong mà nhẹ giọng khuyên "Phong ca ca, huynh suy nghĩ lại đi. Bạch Ngân Hoa và huynh không hề có kết quả. Huynh vì cô ta mà cắt bỏ hết tư tình với người khác, liệu cô ấy có xứng để huynh làm vậy không?"
"Trong tình yêu, làm gì có xứng hay không xứng chứ. Vốn dĩ là chỉ có yêu hay không yêu thôi."
Lục Thừa Phong vừa nói vừa gạc tay của Trương Y Phàm ra rồi quay đi. Ánh mắt nàng ta nhìn theo y mà tràn ngập sự thất vọng. Đôi mi ngấn lệ, từng giọt nước mắt đua nhau lăn dài trên má. Đau thật, cảm giác này tựa xé nát tâm can. Nhưng rồi nàng ta đưa tay lau đi những giọt nước mắt đó, hít một hơi lấy lại tinh thần rồi nói.
"Huynh nói đúng, nhưng ta sẽ không từ bỏ. Ta tin, rồi sẽ có ngày, Lục Thừa Phong huynh hồi tâm chuyển ý mà đến bên ta."
Lục Thừa Phong quay lại nhìn nàng ta, giọng nói trầm ấm vang lên "Đừng cố chấp nữa. Đừng để bản thân vì ta mà đau khổ một đời!"