"Cái mạng quèn của lão già ngươi ta tạm để đó. Nếu như ngươi còn muốn sống thì chấp nhận những điều kiện sau đây của ta."
Vương lão gia giọng run run đáp lại "Đư... được! Ngươi nói đi!"
"Thứ nhất, tha mạng cho tất cả những người ở đây. Đặc biệt, là hai cô nương đó!"_Trần Khải Ngôn nói rồi chỉ về hướng hai nha hoàn toàn thân ướt sủng đằng kia.
"Ta... Thôi được rồi, ta sẽ tha cho bọn chúng!"
"Tốt! Điều kiện thứ hai ông nhất định phải nghe kĩ cho ta."_Trần Khải Ngôn gằn giọng.
"Ngươi cứ nói đi."
Trần Khải Ngôn quay lại nhìn Ngân Hoa gật đầu rồi nói tiếp "Điều kiện của ta chính là Bạch phủ này. Lúc ta đi ra sao thì lúc trở lại phải còn y nguyên như vậy. Ngươi! Không được động vào dù chỉ là một hạt ta thật sự nợ tiền ngươi vậy thì ta sẽ trả. Ngươi cho ta ba ngày, sau ba ngày ta nhất định sẽ trở lại đây trả tiên cho ngươi."
"Tiểu cô nương, lời cô nói có tin được không vậy?"_Vương lão gia ra vẻ hoài nghi nói.
Lục Thừa Phong nghe thấy liền lên tiếng "Lão già ngươi cứ yên tâm, bổn công tử ta đây không thiếu tiền. Muội ấy trả không nổi thì còn có ta."
"Vậy thì... ta miễn cưỡng đồng ý với các ngươi vậy."_Vương lão gia nói rồi nhìn Trần Khải Ngôn, tay đưa lên thanh kiếm "Vị công tử này, ngươi bỏ kiếm xuống trước đi ha!"
Trần Khải Ngôn biểu cảm chán ghét nhìn hắn rồi cũng bỏ kiếm xuống.
"Bạch Ngân Hoa! Sư huynh! Chúng ta đừng chậm trễ nữa. Mau đi thôi!"_Lục Thừa Phong lên tiếng nói rồi bỏ ra cửa trước.
Bạch Ngân Hoa thấy vậy cũng mau chóng đi theo. Trần Khải Ngôn đi được vài bước vẫn không an tâm mà quay lại nhìn một lúc. Cảm thấy thái độ của họ Vương đó không tồi liền quay lưng đi.
...----------------...
Bây giờ cũng không còn sớm nữa, mặt trời đã dần lặn đến chân núi, ánh sáng cũng càng lúc bị che khuất đi bởi những tán cây.
Trên trời, hai nam một nữ thân trên ngự kiếm bay xuyên qua từng đám mây với tốc độ chóng mặt. Vốn định ở lại Hoàng Ngô trấn này lâu một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải đi nhanh như vậy, trong lòng cả ba người bọn họ cũng có một chút tiếc nuối.
Bạch Ngân Hoa lúc này thật kì lạ làm sao, dọc đường chẳng mở miệng nói câu nào. Cũng không biết trong đầu nghĩ gì, đôi lông mày cứ nhíu lại, biểu cảm cũng không thoải mái.
Lục Thừa Phong lo sợ tâm trạng nàng không ổn liền dùng giọng điệu trêu chọc hỏi thăm "Bạch tiểu thư! Nghĩ gì vậy?"
Bạch Ngân Hoa hơi giật mình nhìn lại y, trong đầu bỗng nhiên quên mất y vừa hỏi gì, lắp bắp hỏi lại "H... hả? Huynh vừa hỏi ta gì sao?"
"Đúng vậy! Muội làm sao thế? Từ nãy giờ chẳng nói gì, mặt cứ vô cảm. Có tâm sự gì sao?"_Lục Thừa Phong lo lắng hỏi.
"Kh... không! Ta không sao! Chỉ là muốn nhanh chóng quay về hỏi rõ chuyện đó thôi."_Bạch Ngân Hoa nói rồi nhìn qua phía Trần Khải Ngôn "Sư huynh! Còn đi bao lâu nữa là đến Thái Dương sơn?"
Trần Khải Ngôn nghe thấy liền đáp lại "Chúng ta cứ bay như vậy thì có khi đến lúc mặt trời lặn hẳn sẽ đến chân núi."
Lục Thừa Phong nhìn dáng vẻ đó của nàng, trong lòng không thể không lo lắng, vội lên tiếng trấn an "Muội không cần lo lắng như vậy đâu. Cha của ta trước giờ là người quang minh chính đại, sẽ không có chuyện ông ấy lừa muội đâu. Chuyện thân phận... chắc là có hiểu lầm gì đó thôi."
Bạch Ngân Hoa nhìn y mỉm cười "Ta cũng hy vọng mọi chuyện cũng sẽ đơn giản như lời huynh nói."
Thật sự trong thâm tâm nàng cũng muốn hy vọng như vậy nhưng nàng không hiểu sao bản thân lại có cảm giác bản thân đang tự lừa mình dối người. Cái cảm giác đó thật sự rất khó chịu. Trong đầu nàng bây giờ càng lúc càng trở nên rối bời. Hàng loạt câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu nàng. Nàng vẫn cố phớt lờ những điều đó qua một bên nhưng dường như chẳng có tác dụng chút nào. Bây giờ Bạch Ngân Hoa nàng phải làm thế nào đây?
...----------------...
Không ngoài dự đoán của Trần Khải Ngôn, lúc mặt trời vừa đến chân núi thì cả ba người cũng đến được Thái Dương sơn.
Trời tối, Thái Dương sơn vẫn là khung cảnh ảm đạm đến đang sợ ấy. Lúc ba người cùng nhau đi lên, không còn cảm giác sợ hãi như lúc đầu. Mà thay vào đó là một cảm giác thân thuộc, hơn một năm phiêu bạt dân gian cuối cùng quay lại đây vẫn là có cảm giác an toàn nhất.
Chưa đầy một khắc, cả ba đã đi đến đại điện. Quả nhiên mọi người đều ở đây. Lục Tư Đường, Hàn Khởi, Lâm Mẫn Hằng, Thường Phỉ Phỉ bọn họ đều ngồi ở đó mà trò chuyện như thường ngày. Ba người nhìn vào trong, thấy khuôn mặt ai nấy đều chẳng khác lúc trước là bao, nhìn mọi người đều khỏe mạnh, tràn đầy sức sống như vậy ba người cảm thấy vô cùng xúc động.
Lục Thừa Phong nhìn bọn họ một lúc cuối cùng không nhịn được mà bất ngờ kêu lên "Bọn con quay về rồi đây!"
Bốn người lớn ở trong đang trò truyện vui vẻ liền bị tiếng gọi của y làm cho phân tâm mà đồng loạt nhìn ra.
Thường Phỉ Phỉ xúc động nhìn ba người kia nói "Bọn trẻ... chúng quay trở về rồi!"