Bây giờ, xin mời ban nhạc và đội múa của chúng ta!"
Nói rồi người đàn ông đó nhanh chóng đi xuống khỏi hồ nước. Tiếp theo đó là những cô nhi ở đại tạp diện cùng với bạn nhạc bước lên. Bên dưới là những tiếng hú hét phấn khích của bá tánh ở đây.
Các chàng trai vừa đánh trống, đánh đàn lên nhạc thì các cô gái cũng bắt đầu bước đi. Lần trình diễn này có phần khác biệt so với lúc trước rất nhiều. Nếu lần nước là nhẹ nhàng, uyển chuyển thì lần này lại vừa mạnh mẽ, dứt khoát hơn.
Giống với bá tánh ở đây, Bạch Ngân Hoa ở dưới cũng đứng ngồi không yên, nàng ắt hẳn là người phấn khích hơn ai hết, câu nói khen ngợi "Hay! Hay!" liên tục phát ra từ miệng của nàng như thể hòa làm một cùng đám đông.
Các vũ công ở trên mặt hồ lúc này bỗng nhiên đồng loạt ngồi xuống, bất động. Ban nhạc cũng dừng lại. Không khí sôi động lúc nãy cũng không còn mà thay vào đó lại là sự hụt hẫng, hoang mang của người dân ở đây.
"Sao vậy? Sao không múa nữa rồi?"
"Chuyện này là thế nào?"
"Mấy đứa nhóc đó sao lại bất động hết cả rồi?"
"Sao vậy? Đang hay mà! Mau múa tiếp đi chứ!"
[...]
Bạch Ngân Hoa bên dưới cũng sốt ruột mà liên tục nhìn hai nam nhân đứng bên cạnh "Chuyện này... rốt cuộc là thế nào? Bọn họ đuối rồi sao?"
Lục Thừa Phong bình thản đáp lại nàng "Muội cứ đợi thêm chút đi, đừng nôn nóng!"
Trần Khải Ngôn đột nhiên ngước mặt lên trời rồi nhìn vào đội múa, miệng bắt đầu đếm ngược như báo hiệu gì đó cho họ
"Ba..."
"Hai..."
"Một!"
Tiếng đếm vừa kết thúc, gió bắt đầu nổi lên, tốc độ không quá mạnh, chỉ là vừa đủ để mái tóc đen dày của Bạch Ngân Hoa bị tung lên một chút. Lúc này, các cô nương ở trên hồ nước cũng có động thái mới. Lần này quả thật là bất ngờ lớn, mười người ở trên đó không biết khi nào đã chuẩn bị kiếm ở dưới đáy hồ. Cả đội múa đó cùng nhau tạo nên một màn múa kiếm dưới nước độc lạ, mãn nhãn vô cùng.
Loại kiếm này là loại đặc biệt thường thấy, lưỡi kiếm không cứng cáp như loại bình thường mà lại là loại vừa dẻo vừa mỏng.
Bạch Ngân Hoa vừa nhìn thấy đã biết ngay là ý tưởng của Trần Khải Ngôn, bởi vì chỉ có hắn mới có thể nghĩ ra được những trò thú vị độc lạ như vậy. Nàng nhìn hắn, ngưỡng mộ sự thông minh, tài giỏi ấy. Đột nhiên lại cảm thấy có cảm giác an toàn khi ở bên người này. Đúng trong khoảnh khắc ấy, trong đầu nàng bỗng nhiên nhớ lại lời nói của Tiểu Ngân Hoa lúc trước.
"Nếu ngươi ở bên người mình thích thì bỗng nhiên ngươi sẽ có cảm giác vô cùng an toàn."
Lúc này hắn chợt quay đầu lại nhìn vào mắt nàng, ánh mắt ôn nhu đó nàng vừa bắt gặp lại mau chóng tránh đi. Nàng cắn lấy môi dưới của mình, nghiến chặt răng đến kêu lên mấy tiếng "Cạch... cạch!" khó chịu trong miệng.
Bỗng nhiên một cô gái trong nhóm vũ công tách đội ra, cô gái nhỏ ấy mau chóng buông kiếm rồi chạy về hướng Bạch Ngân Hoa, vừa đến thì miệng đã thốt lên mấy câu đề nghị nàng "Bạch tỷ tỷ, tỷ lên biểu diễn cùng bọn ta nhé?"
Bạch Ngân Hoa nghe xong liền ngơ ngác, khóe môi động đậy rồi kêu lên "Hả? Tôi sao? Không được! Tôi không có đem kiếm, cũng không có tập trước với mọi người. Không thể biểu diễn."
Lục Thừa Phong không biết từ lúc nào đã chuẩn bị trước cho nàng một thanh kiếm giống hệt của bọn họ, y mau chóng đưa nó cho nàng, ánh mắt dịu dàng cười nói "Muội mau lên đó đi, buổi biểu diễn cuối cùng này của muội ở Nam Thị nhất định không được để Thành Dương phái mất mặt đâu đó."
Bạch Ngân Hoa nhìn y cười mãn nguyện, nàng nhanh chóng cầm lấy thanh kiếm rồi ôm lấy eo của cô gái kia sau đó dùng khinh công đưa cả hai bay lên hồ nước.
"Xin chỉ giáo!"
Bạch Ngân Hoa vừa dứt lời, âm nhạc lại nổi lên một lần nữa. Nàng mới đầu cầm kiếm còn chẳng biết nguyên lí hoạt động của nó nhưng vì bên dưới tiếng cổ vũ nhiệt tình ấy làm cho nàng trở nên có động lực, phấn khích hơn.
Ngân Hoa nhìn các vũ công bên cạnh, mau chóng cảm nhận được âm nhạc đang nổi lên. Từ đó nàng bắt đầu hòa nhập, cơ thể bắt đầu chuyển động theo điệu nhạc. Từng động tác từ vung kiếm đến bước đi, mọi thứ đều hoàn hảo, và khớp đều với đội hình.
Bên dưới tiếng hú hét, cổ vũ vang lên càng lúc càng to hơn, càng phấn khích hơn. Bạch Ngân Hoa được đà, phóng lao theo lao, nàng lùi ra phía sau, khẽ báo hiệu cho đồng đội cùng hợp tác cùng nàng.
Mười người đó theo lệnh rồi đồng loạt chụm mũi kiếm sắt dẻo đó lại với nhau. Nàng dựa vào tính đàn hồi của nó, nhanh chóng nhảy lên đó rồi bậc lên không trung. Vừa bay vừa quay mấy vòng, nước thấm vào phần dưới cùng của chiếc váy đỏ rực kia bắn ra thành những vòng nước cực mãn nhãn. Sau cú bậc cao đó thì màn biểu diễn cũng dừng lại bằng một màn kết thúc mãn nhãn với tạo hình một chiếc chuông đồng, tượng trưng cho vật quý báu nhất Nam Thị.
Bạch Ngân Hoa nhanh chóng rời khỏi đội, nhẹ nhàng bước ra phía trước, dõng dạc nói "Chào mọi người! Ta là Bạch Ngân Hoa, là đệ tử của Minh Chủ Võ Lâm ở Thành Dương phái - Lục chưởng môn. Hôm nay ta và hai sư huynh của ta vô tình đi qua Nam Thị này, vốn chỉ là để ở tạm một hôm rồi đi đến nơi khác. Không ngờ lại nghe tin ở đây có yêu quái hại người, ba huynh đệ chúng ta đương nhiên phải ra tay giúp đỡ. Nhưng lại đồng thời nghe được tin người dân ở đây đã nhẫn tâm hiến tế năm mươi đứa trẻ trong suốt năm năm qua."
Nghe đến đây, các bá tánh ở đây đột nhiên sốt ruột. Bởi chuyện đó chẳng phải điều tốt lành gì. Bọn họ một lòng muốn bảo vệ thị trấn nhỏ của họ, nay đột nhiên bị truyền ra ngoài, họ lo lắng sẽ nàng sẽ đem tin tức này truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến danh tiếng của cả thị trấn.
Bạch Ngân Hoa như hiểu sự lo lắng của bá tánh, liền trấn an nói tiếp.
"Ta biết, ta cũng chỉ là một nhóc con, nhưng ta thật sự đã sởn gai ốc khi nghe được câu chuyện đó. Nhưng dù sao chuyện cũng đã qua. Ta hy vọng sau này có chuyện gì, mong mọi người hãy tìm cách tìm sự giúp đỡ. Đừng để thảm cảnh năm năm qua lặp lại thêm lần nào nữa. Ta cũng xin đảm bảo, sẽ không truyền tin tức này ra ngoài."
Trần Khải Ngôn nghe những lời đó liền thích thú khều Thừa Phong "Này! Lúc trước muội ấy cũng như vậy sao? Kiểu cách nói chuyện này có hơi trêu ngươi quá rồi đó."
Lục Thừa Phong nghe thấy liền cười đáp "Đôi lúc thôi! Haha"
Bạch Ngân Hoa ở trên nói tiếp "Màn biểu diễn cuối cùng này của ta tặng cho toàn dân ở đây. Sau này nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại. Bạch Ngân Hoa ta trước khi rời khỏi nơi này cũng phải tặng vài điều tốt lành cho Nam Thị nhỉ? À... Ta chúc cho toàn dân Nam Thị mãi mãi sung túc, bình an, thuận lợi vượt qua khỏi tất cả mọi nguy hiểm trên đời. Cầu mong tất cả sự tốt lành sẽ ùa vào Nam Thị! Ta xin hết!"
Nàng vừa dứt lời, tiếng vỗ tay đã tràn ngập cả thị trấn. Ai nấy đều nhìn nàng tâm phục khẩu phục. Phục sự ăn nói không lưu loát nhưng đầy ý tốt của nàng. Phục sự thông minh, xinh đẹp vốn có của nàng. Tất cả người dân ở đây ai nấy cũng đều yêu thích nàng, hy vọng nàng mãi ở nơi này. Bởi có nàng, Nam Thị sẽ không còn sự buồn tẻ của trước kia.