Cố Diễn Sinh leo lên như thể đang leo cây, miệng vẫn kêu gào, “Đồ quỷ sứ, anh chỉ giỏi bắt nạt em vì em không biết bơi. Có giỏi thì anh đưa em lên bờ đi.”
“Anh có ngốc đâu, chắc chắn không lên bờ, lên bờ chắc chắn em sẽ ra tay.”
“Anh thật quá đáng, chỉ biết bắt nạt em.” Vừa nghĩ đến nỗi sợ hãi vừa xong, Cố Diễn Sinh thấy cay sống mũi, viền mắt đỏ ngầu, “Lúc nãy em cứ tưởng mình sắp chết rồi. Anh thật đáng ghét….”
Trông cô có vẻ sắp khóc, Diệp Túc Bắc bỗng thấy hoảng, anh đưa tay ra dịu dàng vuốt mái tóc trên trán cô, an ủi cô, “Anh chỉ trêu em thôi mà.”
“Suýt nữa em đã bị anh mưu sát rồi.’ Cố Diễn Sinh phụng phịu môi tố cáo anh.
Diệp Túc Bắc cười một cách trìu mến, “Làm gì có chuyện, anh đâu nỡ.”
“Anh lại lừa em, anh biết rõ là em không biết bơi mà.”
Diệp Túc Bắc nhìn thẳng vào cô, một lúc sau, nói với giọng rất chân thành, “Có anh ở bên, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì đâu.” Anh ngừng lại một lúc, rồi hỏi, “Em không tin anh Tiểu Bắc của em à?”
...
Cô tin chứ, cô tin chắc rằng Diệp Túc Bắc sẽ không thể làm hại cô. Ngoài cha mẹ, kiếp này, người mà cô tin nhất, chính là Diệp Túc Bắc. Trong hàng nghìn, hàng triệu người, cô chỉ muốn cười với một mình anh, làm nũng với một mình anh, hàng tỷ tỷ năm ánh sáng cũng không bao giờ thay đổi. Có thể nhiều người không hiểu được sự kiên định của cô, nghĩ rằng cô là kẻ ngốc nghếch, nhưng thực ra không phải thế, cô không hề ngốc nghếch, chỉ là vì cô đi theo con tim của mình. Trái tim cô mách bảo cho cô ràng, cô cần có Diệp Túc Bắc.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Diễn Sinh không bao giờ thích miễn cưỡng bản thân, trong hai năm sau khi Diệp Túc Bắc ra đi, cô cũng đã thử yêu Lộ Tùng Quang, nhưng kết quả là thất bại.
Vì vậy, cô hầu như không hề do dự chia tay với Lộ Tùng Quang.
Cô nói rất quyết đoán, không dành cho mình một đường lui. Lúc đó cô đã quyết định, quyết định đợi Diệp Túc Bắc quay về.
Nhưng đáng tiếc là Diệp Túc Bắc lại không nghĩ như vậy.
Lúc anh về nước, Cố Diễn Sinh cũng được biết tin anh ấy và Tô Nham đã chia tay, lúc đó, cô thấy hơi vui, cô nghĩ rằng, không còn Tô Nham, thế thì Diệp Túc Bắc sẽ không còn mâu thuẫn nữa.
Không ngờ, Diệp Túc Bắc vẫn phản đối kịch liệt trước hôn sự hoàn mỹ mà cha mẹ đã sắp đặt.
Thời gian đó, cô như con chim sợ cành cong, mỗi phút, mỗi giây đều sống trong hoảng hốt. Diệp Túc Bắc phản đối kịch liệt, anh từ bỏ công việc mà gia đình đã sắp xếp, tự mình bắt đầu sự nghiệp từ khởi đầu thấp nhất. Ông nội đã cho người đi bắt anh về rồi nhốt trong nhà, anh lại tuyệt thực để tỏ ý chống đối.
Mọi sự kiêu ngạo trong đời của Cố Diễn Sinh đã tan vụn hết trong khoảng thời gian đó. Một Cố Diễn Sinh từ nhỏ đến lớn luôn được cung phụng như một nàng công chúa đã hoàn toàn không còn chút thể diện. Cô tự nhốt mình trong phòng đúng hai tuần, cuối cùng cô chán nản bước ra khỏi phòng, hai mắt vô hồn, chỉ khẽ mở miệng dặn dò bố hủy bỏ hôn sự của cô. Tất cả mọi chuyện hoang đường mới coi như chấm dứt.
Rốt cuộc Diệp Túc Bắc còn yêu Tô Nham bao nhiêu? Rốt cuộc anh không thể chấp nhận cuộc hôn nhân với Cố Diễn Sinh đến mức nào?
Từ lâu cô đã không muốn nghĩ nữa. Từ thời khắc cô kết hôn với anh, cô đã tự nói với mình rằng, “Những gì đã qua hãy để nó qua, ngày mai trời lại sáng.”
Khi họ về nước đã là giữa mùa hè, cả thành phố như nằm trong một cái lò lửa khổng lồ. Thời tiết mùa hè khiến Cố Diễn Sinh vừa xuống sân bay đã bắt đầu cảm thấy ngột ngạt.
Ánh mặt trời rực rỡ của Địa Trung Hải đã làm cho làn da của Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc trở nên rám nắng. Rõ ràng là cùng bị rám nắng, nhưng Cố Diễn Sinh sạm hẳn khiến cô trông phờ phạc đi nhiều. Còn Diệp Túc Bắc thì lại càng hiện rõ vẻ đàn ông. Làn da màu lúa mì, đôi mắt phượng hơi xếch cùng với sống mũi cao và thẳng kết hợp hài hòa trên khuôn mặt khiến anh trông càng cuốn hút. Khi anh cười để lộ hàm răng trắng muốt, giống như một cơn gió nhẹ thoảng qua làm mát lòng người.
Cố Diễn Sinh không phải là không trách cứ, nhưng điều cô quan tâm nhiều hơn là làm thế nào để có làn da trắng đẹp. Vì vậy nhiều lắm cô cũng chỉ nhéo tay của Diệp Túc Bắc, nhẹ nhàng trách cứ vài câu.
Vì mua quá nhiều đồ ở nước ngoài nên họ phải ký gửi hành lý. Cố Diễn Sinh chỉ mang theo một cái ba lô mà Diệp Túc Bắc đang đeo trên vai. Anh dắt tay Cố Diễn Sinh ra khỏi sân bay. Vu Hân Lan đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Làn da vàng và giọng nói quê hương quen thuộc bên tai khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy vô cùng thân thuộc và dễ thở. Vu Hân Lan và lái xe kéo hành lý của họ đi đằng trước. Cố Diễn Sinh níu Diệp Túc Bắc đi chậm lại phía sau.
Diệp Túc Bắc vừa xuống sân bay đã có một núi công việc ào đến. Anh nhận điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác. Cố Diễn Sinh chán nản nhìn chằm chằm vào mũi chân mình. Cô ngoan ngoãn bước theo sau Diệp Túc Bắc.
Cô đang đi đôi giày bệt mà bà Diệp tặng. Điểm nổi bật nhất của đôi giày này là hai hàng dây buộc, nhưng đây đồng thời cũng là điểm rắc rối nhất. Mới đi được vài bước dây giày đã tuột. Cố Diễn Sinh nhăn nhó dừng lại. Diệp Túc Bắc bị cô kéo mạnh, khó chịu quay đầu lại, cuộc nói chuyện điện thoại vẫn chưa dừng. Anh chỉ dùng ánh mắt dịu dàng hỏi cô có chuyện gì.
Cố Diễn Sinh nhăn nhó, ra hiệu dây giày bị tuột. Cô có vẻ hơi tủi thân, không biết tủi thân vì Diệp Túc Bắc không để ý gì đến cô hay vì điều gì khác. Hai đầu chân mày cô nhíu lại như cái miệng đang làu bàu, chẳng khác gì đứa trẻ đang đòi bố mẹ mua búp bê. Diệp Túc Bắc thấy vậy phải bật cười. Anh hắng giọng rồi lễ phép trong điện thoại, “Xin lỗi, tôi có chút việc, nửa tiếng nữa tôi gọi lại.” Nói xong, anh dập máy, tay nhét điện thoại vào túi.
Anh xoa xoa mái tóc mềm mại của Cố Diễn Sinh, mỉm cười, “Đôi giày này em không biết cách thắt dây, vậy mà cứ thích đi.” Nói rồi anh cúi xuống buộc dây giày cho cô. Ngón tay anh thon dài, móng tay cắt ngắn sạch sẽ. Cố Diễn Sinh nhìn dây giày vòng qua vòng lại trong bàn tay thanh mảnh của anh, cuối cùng tạo thành một cái nơ rất đẹp, nhanh thoăn thoắt.
Nắng mặt trời chói chang. Những tia nắng vàng rực nhảy múa nhẹ nhàng đậu lên phía sau mái đầu một xoáy của anh. Sự mãn nguyện hiện rõ trên khóe miệng Cố Diễn Sinh.
Đôi giày này không đẹp đến vậy, cách thắt dây cũng không phải là cô không học được. Cô chỉ thích thấy Diệp Túc Bắc chiều cô như chiều trẻ con. Mà Diệp Túc Bắc hiển nhiên là biết điều đó.
Vu Hân Lan đi đằng trước đột nhiên không thấy bóng dáng họ đâu vội quay đầu lại tìm kiếm khắp nơi. Khi ánh mắt của cô dừng lại chỗ Diệp Túc Bắc, anh đang chăm chú thắt dây giày cho Cố Diễn Sinh. Trong giây phút đó Vu Hân Lan thấy trong mắt anh, cả thế giới không gì quan trọng bằng sợi dây giày.
Một người oai phong dữ dội trên thương trường, được giới doanh nghiệp coi trọng, thông minh lanh lợi không ai sánh kịp thực ra cũng chỉ là một người đàn ông bình thường để cho vợ làm nũng. Ai cũng dèm pha chuyện hôn nhân của họ, nhưng Vu Hân Lan thấy họ sẽ sống hạnh phúc, tôn trọng nhau đến đầu bạc răng long.
Cô đứng nguyên chỗ cũ, dù cố giấu nhưng vẫn không thể nhịn cười. Một lúc sau, cô quay đầu lại bảo người lái xe đi tiếp.
Vậy là đã chơi hết già nửa kỳ nghỉ, Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc về đến nhà, ngoài việc sang hai bên gia đình để “trả bài”, mang tính tượng trưng thì việc còn lại cần làm là đi gặp Kiều Tịch Nhan.
Một tháng không gặp con nhỏ Kiều Tịch Nhan, Cố Diễn Sinh cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Kiều Tịch Nhan thích nhất là chơi sốc. Mái tóc vốn xoăn lượn sóng giống như rong biển vậy mà bị cô ấy cắt phéng đi thành tóc ngắn ngang tai. Dù gọn gàng, dễ nhìn nhưng Cố Diễn Sinh vẫn bất ngờ. Ngoài kinh ngạc ra, cô chọc ghẹo nhiều hơn, “Tiểu Kiều, cậu có sao không đấy? Sao lại cắt tóc ngắn như vậy?”
Kiều Tịch Nhan cười tỉnh bơ, nói với Cố Diễn Sinh “Cậu muốn mình nhìn cậu bằng mắt đen hay mắt trắng dã hả?”
Cố Diễn Sinh cười đùa láu lỉnh, “Mình muốn cậu nhắm mắt.”
Kiểu Tịch Nhan không do dự thưởng cô một cái liếc xéo.
Cố Diễn Sinh vui mừng hớn hở, cô tìm một tư thế thích hợp, dựa cả người vào ghế sofa, cơ thể hoàn toàn thả lỏng.
“Mẹ trẻ, mấy hôm không có mình, cậu có nhớ mình không?” Cố Diễn Sinh ra vẻ ta đây, nét thanh tú đã biến đâu mất, chỉ có mỗi vẻ mặt hăm hở.
“Mình chỉ muốn biết cậu mang quà gì về cho mình.”
Cố Diễn Sinh bĩu môi, “Mình nhớ cậu chết đi được, cậu thì lại chỉ nhớ quà của mình. Quá đáng!” Nói rồi cô lôi trong túi ra một hộp quà ném cho Kiều Tịch Nhan, “Hàng tốt, mua ở Đức đấy!”
Kiều Tịch Nhan đang chuẩn bị mở ra thì bất ngờ lại có vẻ cảnh giác, “Liệu có phải là đồ chơi sex không hả? Mình để về nhà mở vậy.”
Cố Diễn Sinh cười, “Mình là loại người đó sao?”
“Không phải nghi ngờ, chắc chắn là vậy.” Thái độ của Kiều Tịch Nhan rất nghiêm túc. Cố Diễn Sinh biết cô ấy vẫn còn ám ảnh bởi chuyện thời đại học trước đây.
Cố Diễn Sinh quen biết Kiều Tịch Nhan, đó chắc chắn là một khởi đầu hết sức thuận lợi.
Đó là buổi thi tiếng Anh học kỳ một năm thứ nhất. Kiều Tịch Nhan với mái tóc xoăn ngẩng cao và chiếc mini juýp ôm sát người đã thu hút sự chú ý của bao nhiêu con mắt. Cố Diễn Sinh cứ nhìn chằm chằm Kiều Tịch Nhan cho đến khi cô ấy ngồi ngay bên cạnh cô.
Kiều Tịch Nhan giống như một con nhỏ bận rộn, vờ như vô tình nói một cách rất tự nhiên, “Lát nữa cho mình mượn chép nhé.”
Cố Diễn Sinh vui vẻ trả lời, “Được!”
Cô không biết tại sao mình lại bị ma xui quỷ khiến như vậy. Rõ ràng tiếng Anh là môn cô kém nhất. Mặc dù Diệp Túc Bắc đã dạy cho cô rất nhiều, nhưng cơ bản vẫn quá kém. Cô chỉ ở mức trung bình thôi, vậy mà cô lại còn vui vẻ cho Kiều Tịch Nhan chép bài.
Không cần nói đã biết, kết quả là cả hai cùng không đủ điểm qua môn này.
Lúc đi thi lại, hai người lại gặp nhau. Kiều Tịch Nhan vừa nhìn thấy cô đã nổi cơn tam bành. Cô ấy chống nạnh, chỉ ngón tay thon dài vào mặt Cố Diễn Sinh, “Cậu bị bệnh hay sao hả? Thi không qua lại còn cho người ta chép bài?”
Cố Diễn Sinh suy nghĩ một chút rồi trả lời một cách vô tội, “Cậu chỉ nói là cho cậu mượn để chép. Cậu có hỏi thành tích học tập của mình thế nào đâu?”
Kiều Tịch Nhan tức đến mức muốn hộc máu.
Nghĩ đến chuyện cũ, Kiều Tịch Nhan không nhịn được cười, “Cậu giả vờ giỏi lắm. Mình không tin cậu. Món quà này cậu càng nói là hàng tốt, mình càng không tin.”
Cố Diễn Sinh nhún vai.
Châu Âu thích không?”
“Có phải là cậu chưa đi bao giờ đâu.” Cố Diễn Sinh nói. Món bánh pudding cô gọi vừa được mang tới. Cô cầm thìa lên, đôi mắt ánh lên như nắng hạn gặp mưa rào. Không đợi Kiều Tịch Nhan liếc xéo, cô chủ động giải thích, “Món này cũng là du nhập từ nước ngoài vào, nhưng mình thấy ở đây làm vẫn ngon hơn.”
“Tất nhiên rồi, cậu chưa nghe câu, “Ổ vàng, ổ bạc, không bằng cái ổ chó nhà mình à?”
Cố Diễn Sinh bật cười, “Kiều Tịch Nhan, cậu đúng là không yêu nước. Dám nói nước mình là ổ chó à?”
Kiều Tịch Nhan không thèm quan tâm đến cô, tiếp tục nói, “Đi không chụp ảnh à? Lấy ra đây xem nào! Mình lần nào đi nước ngoài cũng là đi công tác, cứ đi ào ào nên không chơi được gì.”
Cố Diễn Sinh đang nhai bánh pudding trong miệng, đằng hắng lấy một cái phong bì trong túi đưa cho cô ấy, ậm ừ nói, “Ở trong này.”
Kiều Tịch Nhan giở từ đầu đến cuối, toàn là ảnh phong cảnh và một mình Cố Diễn Sinh. Bỗng thấy chán, cô vứt ảnh sang một bên, “Chán thế, toàn là ảnh cậu, mình nhìn cậu chán rồi. Diệp Túc Bắc nhà cậu sao không chụp cái nào thế?”
Cố Diễn Sinh cầm lại xấp ảnh, cười tủm tỉm nói, “Anh ấy không thích, với cả anh ấy cũng chụp thì ai chụp cho mình?” Thực ra cô cũng đã tìm mọi cách để chụp ảnh anh nhưng anh thường từ chối. Mỗi lần cầm máy ảnh lên là anh lại quay mặt đi. Người kỳ cục như anh thì cũng coi như là đến mức độ cao nhất rồi.
“Không phải chứ? Đi chơi hơn một tháng trời mà không chụp ảnh chung một cái nào?” Kiều Tịch Nhan ngạc nhiên, “Hai cậu không định ly hôn đấy chứ?”
Cố Diễn Sinh sầm mặt lại. Cô rút ví từ trong túi ra, khó chịu ném cho Kiều Tịch Nhan, “Nói gì vậy? chúng tôi vẫn thắm thiết lắm đấy.”
Kiều Tịch Nhan mở ví ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bức ảnh đã được cắt nhỏ. Phong cảnh trong bức ảnh hình như là Roma hay là nơi nào quanh đó, toàn là những kiến trúc mang phong cách tôn giáo. Ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời cao xanh, trong vắt, Diệp Túc Bắc choàng tay qua eo của Cố Diễn Sinh, đầu hơi cúi thấp hôn lên môi cô. Biểu hiện của Cố Diễn Sinh thậm chí có vẻ ngạc nhiên. Cô thể hiện sự hạnh phúc hết sức tự nhiên.
Cố Diễn Sinh ngồi đối diện đắc ý nói, “Cái này nhờ một nữ du khách người Nhật Bản chụp cho. Lúc đầu chỉ định chụp Diệp Túc Bắc, nhưng ngay lúc đó Diệp Túc Bắc hôn trộm mình. Thực ra không muốn cho cậu xem đâu, sợ cậu lại nói bọn mình phiền phức.” Cô cười rạng rỡ, giống như vẫn đang đắm chìm trong ký ức ngọt ngào ấy.
“Chồng mình có đẹp không?”
Kiều Tịch Nhan ngắm kỹ bức ảnh. Khuôn mặt nhìn nghiêng của Diệp Túc Bắc đẹp hoàn hảo đến ngạc nhiên, đẹp như một bức tượng vậy, không thiếu một phân cũng không thừa một phân. Tất cả các biểu hiện, động tác đều vừa phải. Trong đôi mắt không một chút bận tâm có phảng phất đôi nét yêu thương say đắm.
Kiều Tịch Nhan nói từ tận đáy lòng “Đẹp!”
Người làm bạn chính là người biết rõ nhất lúc nào nên nói gì. Nói nhiều thì dễ gây phiền phức. Nói ít thì hời hợt, xa cách.
Vì vậy Kiều Tịch Nhan lúc đó chỉ chăm chú lắng nghe những chuyện vui về chuyến đi của Cố Diễn Sinh và chia sẻ niềm vui với cô.
Trước khi về, nhìn khuôn mặt trẻ trung, rạng rỡ của Cố Diễn Sinh và nhớ lại ánh mắt vô tình lộ ra của Diệp Túc Bắc trong bức ảnh, cô thầm nghĩ có thể là cô đã suy nghĩ quá nhiều. Bây giờ họ đang sống vui vẻ như vậy, dù người đó có quay lại thì cũng không ảnh hưởng gì. Vì vậy cuối cùng cô đã không nói gì cả.