Ra khỏi sân bay thành phố E cũng hơn mười giờ tối, Vu Duẫn nhanh chóng lên xe và ngay lập tức đến nhà xem tình hình sức khỏe của Lam Xảo Nhiên.
“ Ba mẹ… cho con đón vợ con về nhà. ”
Bà Lam buồn rầu thở dài, lên tiếng:
“ Con vừa về sao? ”
“ Dạ vâng! ”
“ Xảo Nhiên đến nhà của Tố Hinh rồi, mẹ nhờ con bé khuyên nhủ giúp, hay con tới đó thử xem. ”
Trong một căn hộ chung cư cao cấp, chính là nhà của Tịch Tố Hinh. Do ba mẹ cô ấy đi du lịch, nên hiện tại chỉ có cả hai. Lúc này, Lam Xảo Nhiên và cô ấy đều nằm trên giường, nghiêng người đối diện khuôn mặt với nhau. Cô ấy vừa lau nước mắt cho cô, vừa lên tiếng:
“ Cậu khóc suốt mấy giờ đồng hồ rồi đấy Xảo Nhiên, cậu làm tớ không dám lấy chồng. ”
“ Tốt nhất cậu đừng có lấy chồng… híc… ”
“ Hazz, nhưng Vu Duẫn tệ như thế sao? ”
“ Huhu…cậu đừng có nhắc tên anh ta…hức… ”
Thêm 20 phút sau đó, Lam Xảo Nhiên vẫn cứ nằm khóc như thế. Bỗng dưng, chuông cửa vang lên inh ỏi, thế là Tịch Tố Hinh gấp gáp ngồi dậy và xuống giường, chạy đi mở cửa xem ai đến vào giờ này.
Thế nhưng, thông qua màn hình, cô ấy nhìn thấy người bên ngoài chính là Vu Duẫn, cuối cùng phải chạy ngược vào phòng thông báo với bạn thân.
“ Xảo Nhiên… Xảo Nhiên… Vu Duẫn đang ở bên ngoài kia! ”
“ Cái gì? ”
Lam Xảo Nhiên sững sốt lập tức bật dậy, đôi mắt láo liên nhưng cuối cùng vẫn giữ quyết định, lên tiếng:
“ Cậu đừng mở cửa. ”
Ting toang…
Vừa dứt câu, chuông cửa lần nữa vang lên. Lam Xảo Nhiên nhìn lên Tịch Tố Hinh, sau đó ngậm ngùi cúi mặt và nghẹn ngào cất lời:
“ Mặc kệ anh ta đi. ”
Tịch Tố Hinh ngồi xuống chiếc giường đối diện với Lam Xảo Nhiên, hỏi lại:
“ Cậu không cho Vu Duẫn thêm cơ hội nào sao? ”
Cuối cùng, sau ba lần bấm chuông, từng cuộc gọi và dòng tin nhắn Vu Duẫn gửi đến, chờ đợi đến một giờ sáng thì Lam Xảo Nhiên đã mở cửa ra ngoài. Lúc này, cả hai nhìn nhau nhưng chỉ thấy sự lạnh lẽo, cô lên tiếng:
“ Anh về đi, đừng làm ảnh hưởng tới người khác. Tôi thực sự đang rất mệt, muốn được nghỉ ngơi. ”
“ Xảo Nhiên, anh xin lỗi, anh biết mình sai rồi! ”
“ Người con gái khi lấy chồng là tin tưởng giao phó cả cuộc đời cho người đó, mong được bảo vệ, che chở, quan tâm, nhưng anh đã làm gì?
- Anh bỏ mặc tôi thời gian qua, nhưng vì yêu anh và thấy bản thân cũng có phần sai nên tôi đã dẹp bỏ hết tất cả quay về. Thế nhưng, chỉ có tôi nhớ anh, cần anh, chứ anh đâu nhớ hay cần tôi. Chính giây phút anh lấy chiếc gối và đến sofa nằm ngủ tôi đã hối hận, hối hận vì đánh mất lòng tự trọng, thể diện cho một người không xứng đáng! ”
Bao nhiêu ấm ức dồn ném, lúc nói ra Lam Xảo Nhiên đã không kiềm được sự tủi thân và tổn thương mà giọt nước mắt trào dâng chảy ra. Thế nhưng, cô nhanh chóng gạt đi không cho bản thân tiếp tục yếu đuối, đau khổ vì một người đàn ông tệ bạc bấy nhiêu đó đã đủ.
“ Cuộc hôn nhân này lúc bắt đầu đã sai, có lẽ sâu trong trái tim anh rất yêu Tần Di Linh, chị ta đối với anh rất quan trọng, còn tôi chỉ là trách nhiệm phải thực hiện. ”
Vu Duẫn nghiêm túc lắc đầu và dứt khoát đưa tay nắm lấy hai bên bả vai của Lam Xảo Nhiên, ánh mắt vô cùng da diếc và thể hiện sự ăn năn nhận lỗi, dịu giọng cất lên:
“ Anh không còn yêu Di Linh, đối với cô ấy chỉ là chút tình nghĩa. Người con gái anh yêu hiện tại là em, anh đã mong chờ em du học trở về từ rất lâu. ”
Chung quy mọi điều, cũng do bản tính thích hơn thua và trêu chọc mà quên nghĩ cho cảm nhận của Lam Xảo Nhiên cô. Qua lần này, Vu Duẫn anh đã rút được kinh nghiệm sâu sắc.
“ Với tôi anh không đủ sự tin tưởng và lời nói chẳng có giá trị thì thôi, đừng làm cả hai đều phải mệt mỏi. ”
Sắc mặt của Lam Xảo Nhiên cực kỳ kiên định, dường như chẳng hề lay động tâm trí dù chỉ một chút trước dáng vẻ và lời nói thành thật của Vu Duẫn, sự tuyệt vọng đêm đó đã nhấn chìm tất cả.
Sau thời gian thì Xảo Nhiên cô cũng sẽ hết nhớ hết thương, hơn là phải lụy một người đàn ông đối tệ với mình.
Và rồi, Xảo Nhiên nâng một bàn tay lên, hốc mắt đỏ au bao phủ lớp sương mỏng, chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn ở ngón tay áp út, là chiếc nhẫn kim cương được Vu Duẫn đeo vào ngày cả hai đính hôn.
“ Chiếc nhẫn này dường như cũng quá rộng! ”
Nỗi sợ trong lòng của Vu Duẫn dâng cao tột cùng, lập tức ôm chầm khít khao lấy thân thể mỏng manh yếu ớt của Lam Xảo Nhiên, giọng điệu có chút khó khăn cất lên:
“ Anh không phải bỏ mặc em, anh cần em hơn tất cả. Tại vì lúc đó anh hiểu lầm giữa em và Cao Vỹ Tường nên mới chờ nghe em giải thích, thêm… giận em vì đã không cho anh và nói chẳng cần anh, giận em gặp gỡ với anh ta…nghĩ em không yêu anh…!
- Cũng chẳng phải anh muốn nằm sofa, có ai mà ngốc thế đâu, là anh tự ái nên chờ em kêu lên giường, kết cục em nhẫn tâm để ngủ cả đêm. ”
Quá nhiều sự thất vọng cộng gộp, nhất là khoảnh khắc Vu Duẫn xách gối bỏ đi và bênh vực Tần Di Linh lẫn lớn tiếng với cô trước mặt cô ta. Thế nên, dù anh có giải thích hay năn nỉ ra sao, yêu anh thế nào, thì nó cũng chẳng làm cô lung lay.
“ Xảo Nhiên…cho anh cơ hội sửa sai… ”
Lam Xảo Nhiên dứt khoát cự tuyệt đẩy Vu Duẫn ra khỏi, khuôn mặt lạnh tanh chẳng biểu đạt cảm xúc. Cuối cùng, điều Vu Duẫn sợ nhất lúc này đã đến, chiếc nhẫn ở ngón tay áp út được Lam Xảo Nhiên tháo ra, nhưng khi nhìn ngắm lần cuối cô có chút quyến luyến và day dứt, âm thầm xúc động trong lòng.
Y như ý thích của cô, nhưng lại chẳng thuộc về cô!
“ Xảo Nhiên… ”
Chiếc nhẫn được Lam Xảo Nhiên đặt lên bàn tay to lớn của Vu Duẫn trả lại, sau đó quay người lạnh lùng cất bước vào trong. Thế nhưng, Vu Duẫn vì yêu mà không bỏ cuộc, nắm giữ bàn tay mềm mại của cô, nói:
“ Xảo Nhiên… ”
“ Tôi mệt rồi! ”