Tan làm, Lam Xảo Nhiên gấp gáp lái xe trở về nhà riêng để chuẩn bị nấu bữa tối. Thế nhưng trước tiên cô phải tắm rửa và tẩy trang cho thoải mái, sau đó nhanh chóng xuống bếp trổ tài nấu nướng.
Nhưng tay nghề của cô lạ lắm, cứ loay hoay luống cuống và bày ra khắp khu vực, thậm chí gọi điện cầu cứu Tịch Tố Hinh, bởi vì cô ấy nấu ăn khá ngon, lúc ở Anh phụ trách việc bếp núc.
“ Đúng vậy, nhưng cậu nêm từ từ thôi, đừng nghĩ mình tài năng một lần là được, lỡ mặn hay ngọt quá thì hết cứu! ”
Tịch Tố Hinh cô đã tăng ca mệt mỏi còn gặp thêm đứa bạn thân vì ‘ trai ’ mà làm phiền, chán...!
“ Biết rồi, vậy nhé, đoạn nào không biết sẽ gọi lại, cậu phải canh điện thoại đấy. ”
“ Dạ vâng, bà chủ! ”
Xong rồi, Lam Xảo Nhiên chủ động cúp máy và tiếp tục công việc của mình. Cô cũng chẳng thích xuống bếp nấu nướng đâu, nhưng lỡ bị thách thức nên phải chứng minh cho mẹ cô thấy rằng, cô nữ công gia chánh thế nào.
Đến sáu giờ rưỡi tối, Vu Duẫn từ tập đoàn trở về nhà riêng, sau đó một đường lên thẳng phòng ngủ bởi vì không nghĩ Lam Xảo Nhiên ở trong bếp. Lúc này, phòng ngủ trống không, phòng tắm cũng chẳng thấy ai, đi tới khu vực trang phục kết quả vẫn y vậy.
“ Xe ở nhà, vậy Xảo Nhiên đâu nhỉ? ”
“ Chẳng lẽ phòng làm việc của mình? ”
Thế nhưng, sau đó Vu Duẫn nghĩ ra, rất có thể Lam Xảo Nhiên ở dưới bếp ăn tối. Nhưng để nhanh chóng có kết quả, anh lấy điện thoại mở camera kiểm tra.
Wow, thật bất ngờ!
Năm phút sau, Vu Duẫn có mặt tại phòng bếp, đứng dựa cơ thể vào tường quan sát, khóe môi cong lên ngập tràn vui vẻ.
Bởi do Lam Xảo Nhiên quá tập trung nên nhất thời không nhận ra, cứ chăm chú trang trí rau và cà chua vào dĩa. Đột nhiên, có giọng cười vang lên khá gần khiến cô giật mình, lập tức nóng giận xoay đầu nhìn sang chất vấn:
“ Vu Duẫn, em vẫn chưa ở quen nhà anh đó, còn rất sợ ma, anh làm ơn đi phát ra tiếng động. ”
Sau đó, cô nghiêm mặt và nâng giọng lại hỏi:
“ Nhưng anh cười cái gì? ”
Vu Duẫn bước tới nhìn qua những món đang nấu trên bếp, sau đó tiếp tục dựa người vào tường, nói:
“ Ăn được không đấy? Anh có thể nói dối giúp em mà! ”
Lam Xảo Nhiên quay ngoắc và khẽ ‘ xì ’ lên một tiếng, điệu dạng như việc nấu nướng chẳng thể làm khó được cô, chỉ do Lam Xảo Nhiên cô đây không muốn xuống bếp.
Ngạo mạn cất giọng:
“ Anh lên phòng tắm rửa thay đồ đi, 20 phút nữa bữa tối sẽ được dọn lên bàn. ”
“ Hôn một cái đi. ”
Đôi môi căng mộng của Lam Xảo Nhiên chúm chím vui vẻ, sau đó xoay mặt về phía Vu Duẫn và ngửa lên, hai mắt nhắm tịt chờ đợi. Thế nhưng, sau gần mười giây vẫn không thấy đối phương hành động gì, mở mắt ra nhìn.
Và lúc này, Vu Duẫn cứ đứng trơ ra và ngắm nghía Xảo Nhiên, khóe môi còn nhếch lên hiện rõ ý đồ muốn trêu chọc.
Cô lập tức nổi cáu, dùng tay đánh vào người anh, nâng giọng mắng chửi:
“ Vu Duẫn, anh dám! Biết em mỏi cổ lắm không? Không cho hôn nữa, đồ đáng ghét...ưm... ”
Câu nói vừa dứt, thì khuôn miệng nhỏ nhắn cũng được chặn lại bằng đôi môi của đối phương, bàn tay của Vu Duẫn đặt ở sau gáy Lam Xảo Nhiên để cho nụ hôn thêm sâu, xoay chuyển cơ thể ép cô vào bếp, từ nhẹ nhàng quấn quýt đến cuồng nhiệt dây dưa.
Một lát sau, cả hai dứt rời đôi môi nhau ra, hơi thở của Vu Duẫn có chút nặng nề và khó khăn lưu thông, day dứt lên tiếng:
“ Xảo Nhiên, mấy ngày nữa thì được? ”
“ Anh ráng đợi thêm ba, bốn ngày nữa nhé! ”
Vu Duẫn ngạc nhiên, lại hỏi:
“ Sao lâu quá vậy? Đã thế còn trùng lịch anh đi công tác, có thể cho trước khi anh đi không? ”
Lam Xảo Nhiên ngại ngùng thấy rõ, bởi vì vốn dĩ đây là vấn đề nhạy cảm, phụ nữ với nhau chia sẻ còn xấu hổ, huống chi anh là đàn ông.
“ Vu Duẫn, anh đi tắm đi, xuống nhanh còn ăn cơm. ”
Lam Xảo Nhiên trốn tránh nhất quyết đẩy Vu Duẫn ra khỏi phòng bếp, dừng lại vấn đề rất rất nhạy cảm của phụ nữ.
20 phút sau, Vu Duẫn tắm xong quay ngược trở xuống phòng bếp. Lúc này, Lam Xảo Nhiên đã bưng bê thức ăn lên bàn, chén, dĩa, đũa, muỗng đều để ngay ngắn, trông cũng rất chuyên nghiệp.
“ Để em chụp một tấm ảnh gửi qua cho mẹ...haha... ”
Chụp và gửi xong xuôi, Lam Xảo Nhiên mới cho Vu Duẫn dùng bữa. Thế nhưng, khi anh vừa ngồi xuống múc súp vào bát thì bỗng dưng bà Lam gọi FaceTime đến cho cô, bởi do vừa nhận được hình ảnh.
“ Có phải con nấu không đấy? ”
“ Mẹ à, chính con, ăn xong con trích xuất camera gửi qua cho mẹ xem. ”
“ Vu Duẫn đâu, mẹ phải hỏi cảm nhận. ”
Lam Xảo Nhiên đi sang kéo ghế ngồi cạnh Vu Duẫn, nhìn anh lên tiếng:
“ Anh ăn thử đi, xong rồi đánh giá. Phải thành thật đấy, em không muốn vì em là vợ anh mà anh dối lòng đâu. ”
Bà Lam mỉm cười vui vẻ, tuy không ở đó nhưng thông qua màn hình điện thoại, bà có thể cảm nhận được con gái bà đang hạnh phúc.
Lúc này, Vu Duẫn nhìn vào màn hình, lễ phép chào hỏi:
“ Mẹ! ”
“ Ừ... ”
Dưới sự tự tin và ngạo mạn của Lam Xảo Nhiên, Vu Duẫn cũng có chút niềm tin rằng những món vợ anh nấu sẽ ăn được, nên chẳng chút lo ngại gấp miếng thịt chiên cho vào trong miệng nhai nhai cảm nhận mùi vị và đã âm thầm khựng lại hai ba giây, cuối cùng gượng ép gật đầu, cất tiếng:
“ Ổn! ”
Lam Xảo Nhiên mỉm cười rạng rỡ, lấy bát súp đặt gần với tay anh, đốc thúc:
“ Uống đi. ”
Trong đôi mắt của Vu Duẫn lúc này đã có sự e ngại, lo lắng nhìn chằm chằm xuống bát súp, thế nhưng sau đó vẫn nghe lời nếm thử một nửa muỗng, quả nhiên... không lệch đi đâu được!
Anh cố gắng nuốt xuống và giữ sắc mặt bình thường, nở nụ cười miễn cưỡng sượng trân, cất giọng:
“ Ngon lắm! ”