Tiết Diễm không cần nghĩ cũng có thể đoán được chuyện này tuyệt đối là ý của Thẩm Tiềm.
Nếu không phải đã trao đổi với Thẩm Tiềm trước, Thẩm Phóng nhất định sẽ bày tỏ trực tiếp ý kiến của mình chứ không phải dông dài tình huống của anh trai trước.
Tuy rằng hai chuyện này khác biệt vô cùng nhỏ, Thẩm Phóng chưa chắc đã có thể ý thức được nhưng bản thân hắn vừa nghe liền nhận ra.
Nhưng Tiết Diễm cũng không có cách đưa ra phản đối.
Hắn có thể nói gì với một bệnh nhân bệnh nặng vừa tỉnh lại chứ?
Phỏng chừng Thẩm Tiềm cũng nắm chắc điểm này nên mới quang minh chính đại đưa ra một đề nghị như vậy với hắn.
Phóng Phóng không biết cụ thể tình hình chiến sự của hai người tại bệnh viện, lại thấy Tiết Diễm không do dự đồng ý, tâm trạng không tồi liền nói: "Để tôi về thu dọn một phòng để anh ấy ở."
Tiết Diễm nói: "Anh còn bận việc của mình, không cần lo lắng, để tôi gọi người dọn dẹp."
Ở nhà của mình mà còn muốn phiền đến vợ mình, nghĩ hay quá rồi!
Thẩm Phóng cũng không rõ tâm tư xù lông của Tiết Diễm, nghe thấy đề nghị kia cũng không phản đối, vui vẻ nói: "Vậy đi, phòng đó nhất định phải ở tầng một, thuận tiện xe lăn ra vào. Phòng cũng phải lớn một chút, buổi tối có thể có người tới giúp đỡ."
Cơ thể anh trai còn chưa hoàn toàn hồi phục, thật ra không phải không thể đứng dậy mà chẳng qua không thể đi bộ quá lâu, đôi khi phải cần mượn tới xe lăn để hỗ trợ.
Tiết Diễm nói: "Ừm, tôi biết rồi. Anh cứ yên tâm để tôi sắp xếp."
Tiết Diễm hành động rất nhanh, ngày hôm sau hắn liền cố ý đưa Thẩm Phóng cùng mẹ tới bệnh viện đón Thẩm Tiềm ra viện.
Bác sĩ cẩn thận giảng giải tất cả vấn đề cần chú ý với hai vị người nhà, lại dặn bọn họ đưa người tới kiểm tra đúng hạn.
Tiết Diễm gọi người đem xe lăn cùng quần áo vật dụng hàng ngày linh tinh tại viện của Thẩm Tiềm để vào một chiếc xe khác. Hai chiếc ô tô một trước một sau, rất nhanh đã tới nhà Tiết Diễm cùng Thẩm Phóng.
Mẹ Thẩm Phóng có chút không được tự nhiên, cảm thấy như vậy rất phiền tới con dâu, vẫn có ý định khuyên bảo Thẩm Tiềm tới nhà mình ở để bà chăm sóc.
Thẩm Tiềm dựa vào ghế ngồi, dáng vẻ yếu đuối không chịu nổi điều gì, một lời cũng không thể nói, thế mà lại có cậu em trai thay anh đấu tranh anh dũng, rành rọt phân tích từng lý do.
Cuối cùng đừng nói tới mẹ hai anh em, đến cả Tiết Diễm cũng có cảm giác mình bị Thẩm Phóng thuyết phục, hoảng hốt cảm thấy để ông anh vợ kia ở lại nhà mình mới là lựa chọn tốt nhất.
... Đây nhất định là ảo giác mà thôi.
Theo lời dặn dò của bác sĩ phụ trách, Thẩm Tiềm tuy rằng có thể xuất viện nhưng vẫn cần duy trì rất nhiều bài tập vật lý trị liệu cùng các bài tập khôi phục khác, vẫn là ở bệnh viện thì tốt hơn nhưng y lại kiên trì muốn xuất viện, một ngày cũng không cần ở lại.
Tiết Diễm lắc đầu, khôi phục bình tĩnh khỏi "ảo giác" bị thuyết phục, cảm giác ngột ngạt từ người anh vợ này cũng dần giảm bớt.(*)
(*) Câu này chém hic đọc không hiểu orz có vị cao nhân nào rành tiếng Trung thì xem giùm mình 深觉大舅子为了给自己添堵也是蛮拼的 nhé.
Nhưng chờ tới khi Thẩm Tiềm ở đây không bao lâu, Tiết Diễm liền hiểu suy nghĩ trước đây của mình vẫn là quá ngây thơ rồi.
Anh vợ giảo hoạt nhất quyết xuất viện hiển nhiên là có ý muốn trả thù, nhưng cũng sẽ không lấy cơ thể ra để cá cược mà bỏ qua các vấn đề sức khỏe.
Ở nhờ nhà em trai, Thẩm Tiềm cũng rất tự do, không có chút gò bó nào, không chỉ hẹn bác sĩ tại gia, chuyên gia dinh dưỡng cùng nhà vật lý trị liệu định kỳ tới kiểm tra mà còn dẫn theo cậu hộ lý trẻ tuổi kia tới nhà chăm sóc.
Anh ta đúng thật không khách khí! Còn kém mỗi dọn cả nhà tới đây!
Nhưng anh ta làm như vậy, Tiết Diễm lại phát hiện mình chẳng thể nói được gì, ngược lại cẩn thận nghĩ thêm thì đồng ý.
Bởi vì nếu anh ta không dẫn người đến chăm sóc mình thì phỏng chừng tất cả mọi việc đều do Phóng Phóng tự mình đến làm, như vậy thì sẽ càng khó chịu hơn.
Thẩm Tiềm cùng cậu hộ lý cứ như vậy ở lại nhà Tiết Diễm. Bình thường ban ngày thì Tiết Diễm cùng Thẩm Phóng đều đi làm, bọn họ có thể tự do hoạt động trong nhà, nếu có vấn đề gì thì gọi quản gia cùng người hầu.
Nhưng nếu bàn về thái độ làm người cùng chừng mực thì Thẩm Tiềm so ra còn tốt hơn cả em trai mình. Chưa tới hai ngày, y rõ ràng là một kẻ tàn tật ra vào đều cần hộ lý đi theo, hành động cũng phải dựa vào xe lăn và gậy chống, ấy vậy mà từ người hầu trong nhà tới quản gia cũng trở thành đồng minh, mỗi người khi nhắc tới y đều là ý cười dịu dàng.
Chờ tới khi Tiết Diễm phát hiện ra chuyện này, trừ bỏ bó tay chịu phục ra thì cũng chẳng còn gì để nói.
Bởi vì hắn đã sớm biết ông anh vợ này là một tên điên đủ mọi loại mặt.
Trên người y lại có chút ngạo khí cao cao tại thượng trời sinh khó có thể che giấu, bình thường không người lại có nề nếp, thoạt nhìn lãnh đạm cùng cấm dục, thậm chí còn có cả nghiêm khắc, thế nhưng mỗi khi cười tươi lại đem tới khí chất ôn nhuận tựa gió xuân, hơn nữa gương mặt kia cũng rất đẹp trai khiến người ta hoàn toàn quên đi lạnh nhạt của y, hảo cảm thẳng tắp một đường dâng lên.
Đương nhiên đây cũng là thái độ đối nhân xử thế của y.
Đối với em trai, y cho tới bây giờ vẫn là người anh trai mô phạm dịu dàng chu đáo nhất trên thế giới, cho dù thỉnh thoảng dạy dỗ cùng trách mắng thì cũng đều tràn ngập tình yêu cùng trách nhiệm sâu sắc.
Còn với người ôm tâm tưởng với em trai? Vậy lại là một đãi ngộ hoàn toàn khác. Đối với loại người này, những bài học của y tới rất nhanh lại vô cùng tàn độc, có thể nói như gió thu quét hết lá vàng, lãnh khốc lại vô tình.
Nhưng mà lúc này đại khái là còn ngại tới cảm xúc của em trai, hơn nữa ván cũng đã đóng thuyền, biểu hiện phản đối cùng quấy rối của Thẩm Tiềm cũng không rõ ràng.
Y không chỉ đối xử tốt bụng với người hầu, mà bên ngoài cũng rất ít có ý kiến gì với Tiết Diễm, ấm áp tựa gió xuân, giống như đã tiếp nhận sự thật em trai đã kết hôn.
Chỉ có mình Tiết Diễm biết anh ta vẫn chưa chết tâm, sống nhờ ở đây thì vẫn ngấm ngầm tranh đoạt lực chú ý của Phóng Phóng với hắn!
Mỗi căn nhà Tiết gia sở hữu đều rất lớn, nơi Tiết Diễm đang ở cũng rộng rãi, nhân khẩu đông đúc, hắn cũng không ngại trong nhà nhiều thêm vài miệng ăn cũng như thêm vài người ra vào.
Nhưng hắn để ý tới thiên vị rõ ràng của Thẩm Phóng!
Thẩm Phóng vốn là một tên brocon tình cảm sâu nặng với anh trai, nhất là sau tai nạn xe cộ thiếu chút nữa đã chết người thì phần tình cảm này lại càng thêm nghiêm trọng hơn.
Từ khi Thẩm Tiềm đến nhà bọn họ, mỗi ngày Thẩm Phóng ngoại trừ buổi trưa kêu người hầu dựa theo hướng dẫn của chuyên gia dinh dưỡng ra thì đều tự mình xuống bếp bất kể sớm muộn, một mình nấu những món anh trai thích ăn.
Mỗi ngày! Tự mình! Phải biết rằng đã rất lâu rồi Tiết Diễm không còn được hưởng thụ loại đãi ngộ này!
Hơn nữa Tiết Diễm còn phát hiện, thời điểm ba người cùng nhau ở phòng khách xem TV, cùng nhau ngồi ở bàn ăn ăn cơm, cùng nhau đi tản bộ,... Chỉ cần là ba người đồng thời ở chung, Thẩm Phóng trên cơ bản sẽ gần anh trai hơn một chút, cách mình xa hơn một chút, quả thực tiêu chuẩn kép này vô cùng bất công.
Càng làm cho Tiết Diễm để ý hơn là từ ngày Thẩm Tiềm ở đây, thời điểm kia buổi tối Thẩm Phóng cũng bớt phóng túng rất nhiều, kêu cũng không lớn tiếng như vậy nữa, rất không có nhiệt tình với mình! Buổi sáng thức dậy thì việc đầu tiên cũng không còn là chạy tới thư phòng tìm mình hôn một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào nữa, mà là chạy xuống dưới lầu nhìn xem anh trai mình có vấn đề gì không!
Tiết Diễm: Anh vợ quả nhiên là vũ khí lợi hại nhất để phá hư tình cảm phu phu, hừ.
Trước đây nam nhân nhà mình không có lòng dạ hẹp hòi mẫn cảm như thế, đã vậy anh trai còn cố tình tóm lấy cơ hội mà kích thích hắn.
Dưới tình hình này, mặc dù tim Thẩm Phóng lớn nhưng cũng rất nhanh cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa hai người kia.
Một người là bạn đời, một người là anh ruột, trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt(*). Thẩm Phóng đành phải cố gắng xử lý mọi việc công bằng nhất, nhưng dù sao một bên là người bệnh một bên là thanh niên hoàn toàn khỏe mạnh, đãi ngộ hiển nhiên ít nhiều cũng sẽ khác biệt.
(*)Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt: so sánh hai bên cùng quan trọng, khó có thể dứt bỏ
Hôm nay, sau khi ăn xong cơm tối, ba người ngồi ở phòng khách cùng nhau xem TV.
Thẩm Phóng đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại của chuyên gia dinh dưỡng chiều nay, nói có thể thay đổi thực đơn được rồi liền mở miệng hỏi: "Anh, em làm sữa chua, bây giờ anh có muốn ăn không?"
"Em làm sao? Muốn ăn." Thẩm Tiềm cười với anh.
"Để em đi lấy cho anh." Thẩm Phóng nói xong liền đứng lên, đi vào phòng bếp.
Thẩm Phóng vừa mới quay người, Thẩm Tiềm liền giương mắt khinh miêu đạm tà(*) liếc Tiết Diễm một cái, biểu tình vẫn vô cùng bỉnh thản.
(*)Khinh miêu đạm tà: nhẹ nhàng bâng quơ
Nhưng Tiết Diễm có thể từ đó mà đọc ra mười phần khoe khoang cùng khiêu khích.
Được rồi, được rồi, Tiết Diễm tự nói với bản thân, mày so đo với một người đi đứng cũng không nhanh nhẹn cái gì?
... Không được, vẫn là nhịn không được! Hắn phải kháng nghị! Mạnh mẽ kháng nghị!
Vì thế khi Thẩm Phóng bưng một hũ sữa chua dâu tây từ nhà bếp ra đưa cho anh trai, vô tình liếc mắt nhìn thấy Tiết Diễm đang ngồi trong góc sofa dùng đôi mắt ngóng trông nhìn anh.
Thẩm Phóng: "..."
Tiết Diễm cũng không còn rụt rè, chớp chớp mắt, nhỏ giọng: "Tôi cũng muốn."
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Thẩm Phóng lập tức mềm lòng, sờ sờ đầu: "Chờ một chút rồi tôi đem ra cho anh. Tôi làm vị đào vàng cho anh."
Vừa nghe thấy Thẩm Phóng cũng đặc biệt chuẩn bị hương vị mình thích, Tiết Diễm lập tức vui vẻ, còn lặng lẽ kiêu ngạo mà liếc anh vợ một cái.
Thẩm Tiềm: Thế mà còn giả bộ đáng thương, mặt đâu?
Hai ngày sau, Thẩm Phóng lấy một đơn thuốc từ chuyên gia dinh dưỡng, nấu cháo gà cho anh trai còn bỏ thêm các loại dược liệu, mùi hương thơm nức mũi, sắc hương mĩ vị, còn chưa kịp chín đã tỏa mùi thơm đi rất xa.
Lúc này mặc dù có nói là sẽ có phần Tiết Diễm nhưng hắn không tin, vẫn lặng lẽ không nói lời nào nhìn anh.
Thẩm Phóng bưng bát cháo đặt trên bàn trà trước mặt anh trai, tầm mắt vẫn chú ý Tiết Diễm, cuối cùng thì không cam lòng, buông bát nói: "Hình như bên ngoài có người gõ cửa, để em đi xem."
Để lại hai tên đàn ông ánh mắt giao chiến, sấm sét ầm ầm trong phòng khách.
Ngoài cửa quả nhiên có một người... à không, một con cún.
Thảo nào đối phương lại chọn gõ cửa chứ không phải ấn chuông.
Là một con cún lông vàng nhìn qua vô cùng quen mắt, da lông mượt mà sáng bóng, đang ngậm một bát đựng đồ ăn cho chó, trên vòng cổ có dòng chữ "Tư Đồ Trường An" cùng một dãy số điện thoại.
Thẩm Phóng tò mò cúi xuống: "Ồ, là Trường An?"
Lông vàng buông bát, ngửa đầu nhìn anh, kêu lên vui vẻ: "Gâu gâu gâu ~" –trả thù lao trả thù lao ~
Thẩm Phóng hỏi: "Mày đang đói bụng hả?"
Lông vàng: "Gâu gâu gâu ~" – tiền tiền tiền~
Dù sao anh cũng không nghe hiểu, nhưng nhìn bát trống rỗng nên hiểu rằng nó đói bụng, Thẩm Phóng xoay người tính vào bếp lấy đồ ăn cho lông vàng.
Anh thiếu chút nữa đã quên trước đây từng tìm chủ nhân lông vàng – Vu Kỳ đại sư tính mệnh cho anh trai, hơn nữa dường như bởi vì nhìn thấu nghi ngờ trong lòng anh mà đại sư mới miễn phí phán đoán một lần.
Vu Kỳ nói năm ngoái anh trai sẽ tỉnh, lúc ấy anh còn không tin. Nhưng kết quả hiện tại, anh ấy quả thật tỉnh dậy trước năm mới.
Như vậy cũng nên trả thù lao cho đại sư.
Đang nghĩ ngợi, còn tính hỏi Tiết Diễm nên đưa cho y bao nhiêu tiền mới tốt, trong đầu Thẩm Phóng chợt lóe ánh sáng, dừng bước rồi quay lại.
Anh cúi người, trên mặt mỉm cười, một bên "yêu quý" xoa đầu lông vàng, một bên nhập chuỗi số trên vòng cổ kia vào điện thoại, lẩm bẩm: "Quan hệ của anh trai với vợ vẫn không tốt, không biết Vu Kỳ đại sư lợi hại như vậy có biện pháp nào giải quyết được không?"