Tiết Diễm: "..."
Hắn tiếp tục nhìn xuống thân bài, liền thấy "tin tức": Rạng sáng hôm nay, tại một nơi nào đó trong nhà anh Tiết ngụ tại thành phố này, người ta phát hiện được một đồ vật vô cùng kỳ quái. Món đồ đó có hình trụ, được sơn màu đỏ cùng các hoa văn sặc sỡ, anh vừa mở ra thì thấy...
Nói là nơi nào đó, bởi vì chỗ viết địa điểm trên trang giấy trùng khớp với lỗ hổng trên tờ báo.
Mà nội dung phía sau "Mở ra thì thấy" cũng đều bị nét mực bôi đen.
Ngoài ra, góc dưới bên phải còn dùng kiểu chữ viết tay bắt mắt đánh số 1.
Anh Tiết ngụ tại thành phố này: "..."
Xem ra phải tìm được "nơi nào đó" mới có thể tự mình "mở ra thì thấy".
Này đại khái là thử thách Thẩm Phóng để lại cho mình.
Nhưng mà nếu đã nói là kinh hỉ thì vấn đề hẳn cũng không quá mức nghiêm trọng.
Hắn lật lại tờ báo, quả nhiên từ góc trang báo tìm được manh mối.
Đó là một vùng nhỏ xíu rất khó nhận thấy, dùng văn tự khoanh tròn lại, tiêu đề là "Ta là đáp án".
Đáp án cụ thể phía dưới là: một, 180, hai, – 18, ba, 1800.
Đây có lẽ là gợi ý của "nơi nào đó".
Mà phản ứng của Tiết Diễm cũng không chậm.
Ngay từ đầu vừa nhìn thấy nhiều "18" như vậy, hắn còn không cẩn thận nghĩ tới vài thứ khủng khiếp, nhưng khi nhìn thấy dấu trừ trên đáp án, hắn liền có cảm giác tỏ tường.
- - Nhà bọn họ có một cái tủ lạnh ba cửa, tủ đông lúc nào cũng là -18, cũng là con số màu đỏ trên cửa sổ đèn led phát ra ánh sáng ở cửa tủ lạnh mà mỗi lần đi qua đều chú ý tới.
Còn lý do tại sao hắn mỗi lần đi qua đều chú ý thì có thể quy kết cho cái chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà hắn nhất quyết không chịu thừa nhận: hai cửa còn lại của tủ lạnh thì một cái 5 độ C, một cái 0 độ C, cái con số -18 độ C này không những so với cái khác thêm một con số mà còn thêm một dấu trừ, hơn nữa số còn không tròn.
Quả thực ngàn lần cũng không hài hòa! Cho dù tủ lạnh để nhiệt độ nhất định phải rất thấp thì cũng là -15 độ C hoặc -20 độ C, -18 nửa vời như vậy thì ra cái gì!
Theo suy luận này, "180" cùng "1800" cũng rất hợp lý. 180 có thể là độ cao tủ lạnh, mà 1800 là giá của nó – tủ lạnh này là Thẩm Phóng mua sau khi tới đây, nhân dịp giảm giá đồ điện gia dụng của trung tâm thương mại gần đây, giá vừa vặn 1800.
Lúc ấy bọn họ còn chưa thân mật như vậy, nhưng mà Tiết Diễm đương nhiên cũng đi cùng, còn đưa ra góp ý để anh mua được đồ tốt một chút. Nhưng Thẩm Phóng nói rằng đã nhìn trúng nó, cái khác không cần nữa.
Đã có kết luận thì Tiết Diễm liền cẩn thận gấp lại tờ <<Đại dân nhật báo>> đặc biệt này, đi tới phòng bếp kiểm tra tủ lạnh ba cửa kia, mở cửa kiểm tra từng ngăn.
Trong tủ lạnh để không ít bia cùng nước uống, hoa quả rau dưa cùng các loại thịt, vừa nhìn thì thấy đều là những đồ bình thường, không có gì đáng gọi là "sợ ngây người" trong đó.
Hắn lại nhớ tới trong bản tin trên tờ báo có nhắc tới: vật hình trụ, màu đỏ cùng các hoa văn sặc sỡ...
Tốt, hẳn chính là nó, cháo Bát Bảo đậu đỏ!
Trong ngăn tủ trên, bảy lon cháo Bát Bảo nhìn qua giống nhau như đúc được xếp san sát nhau.
Hắn cẩn thận ngẫm lại, thứ này bình thường bọn họ cũng không ăn, đột ngột xuất hiện trong này, nhìn sao cũng thấy rất khả nghi!
Hắn cầm từng lon đong đong đếm đếm một lúc rồi lại đặt vào chỗ cũ, nhẹ nhàng lấy từ giữa ra một lon có vẻ nhẹ hơn.
Đem nắp nhựa mở ra, lớp lót kim loại bên trong đã biến mất.
Tiết Diễm càng thêm chắc chắn phán đoán của mình: bất ngờ nhất định ở trong lon cháo Bát Bảo này!
Vậy thì là cái gì nhỉ?
Hắn dường như đã vội tới không thể chờ đợi, mở xong liền nhìn thẳng vào.
Sau đó, anh Tiết thật sự sợ ngây người!
Bởi vì trong lon cháo Bát Bảo không ngờ lại trống không, trống không, trống không,...
Thiên chân vạn xác(*), bên trong chẳng có một cái gì cả!
(*) Thiên chân vạn xác: Chắc chắn là thật, vô cùng xác thực.
Tiết Diễm quả thực vạn phần không cam lòng.
Tại sao có thể không có cái gì được? Làm gì có cái nào gọi là kinh hỉ!
Hắn cầm lon nhựa trống rỗng lăn qua lộn lại nhìn vài lần, tỉ mỉ nghiên cứu đến cả lớp bọc nhựa bên ngoài, hận không thể đem bao bì màu sắc rực rỡ xé ra để nhìn xem bên trong có cất giấu bí mật gì không.
Thế mà sau một hồi tìm kiếm, hắn đúng là phát hiện ra bí mật thật.
- - Lon nhựa Bát Bảo này đã có người động tay, phần mã QR có hơi chút khác thường, so với những lon khác thì mới hơn, dường như vừa dán một cái gì lên. Mà bên trong lon nhựa, không biết dùng cách gì mà khắc một vết xước nhợt nhạt, mơ hồ có thể nhìn ra là số 2.
Đây chẳng phải chỉ dẫn đến bất ngờ của anh ta sao!
Tiết Diễm chạy về phòng ngủ lấy điện thoại của mình tới, quét mã QR trên lon.
Chỉ nghe tích một tiếng, màn hình điện thoại thay đổi, một trang web xuất hiện.
Trên trang web lại không có văn tự, tất cả đều trống trải, chỉ có một con số 3 sặc sỡ không ngừng nhấp nháy.
Này là ý gì?
Lúc này Tiết Diễm có chút mông lung.
Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện vừa qua.
Nếu xem như quá trình tìm kiếm bất ngờ này là một trò chơi qua cửa bình thường, căn cứ theo hai con số vừa rồi xuất hiện, nơi xuất hiện đồ vật hẳn là manh mối của con số tương ứng.
Hiện tại trên di động của mình xuất hiện con số 3, chẳng lẽ là... di động này là manh mối thứ ba?
Hắn lại trượt trang web lên xuống một lúc, xác định không còn gợi ý nào trừ số 3 kia liền tắt trang web, bắt đầu lục lọi di động của mình.
Không biết có phải Thẩm Phóng nghĩ không nên làm khó hắn hay không mà không tắt lịch sử ứng dụng, vì thế Tiết Diễm cũng coi như thoải mái mà tìm được một app hắn chưa từng sử dụng được mở gần đây nhất.
- Đó là một ứng dụng ghi chép, không cần mật khẩu, mở ra chỉ có hai bản ghi chú. Một bản là ghi chú văn bản thông thường, bản còn lại cần mật khẩu mới mở được.
Mà ghi chú thông thường, giấy trắng mực đen viết đơn giản: mật khẩu là người tôi yêu nhất.
Xem ra phán đoán trước đó của mình hoàn toàn chính xác.
Tiết Diễm gần như không chút do dự liền gõ pinyin tên của mình vào.
Mà di động cũng gần như không chút lưu tình, đưa ra thông báo: mật khẩu không chính xác.
Tiết Diễm ngẩn người, một lần nữa ngẫm lại câu kia.
Hay là câu kia không phải dùng ngôi thứ nhất, "tôi" kia không phải Thẩm Phóng mà là chính mình?
Hắn lại thử gõ tên của Thẩm Phóng. Mật khẩu không chính xác.
Xem ra không phải.
Do dự một lúc, hắn lại miễn cưỡng nhập tên Thẩm Tiềm cùng mẹ Thẩm Phóng, kết quả vẫn không chính xác.
Sao lại thế này! Không có khả năng người anh ta yêu nhất là người ngoài được!
Tiết Diễm lại quay lại đọc thật kỹ câu kia.
Suy nghĩ mất vài phút, hắn lại nảy ra một ý nghĩ, cảm thấy có lẽ "người yêu nhất" này không phải là tên trực tiếp, có thể là biệt danh hoặc tên riêng, đại khái vậy.
Lúc này quản gia mới cười mủm mỉm đi từ ngoài vào, nói với hắn: "Thẩm thiếu gia nói nếu thật sự không đoán ra thì có thể yêu cầu giúp đỡ từ bên ngoài một lần."
Tiết Diễm vừa nảy ra suy nghĩ mới còn chưa kịp hành động, nghe thấy vậy liền không chịu, cắn môi, "Không cầu trợ giúp."
Hắn tuy rằng không lựa chọn sự trợ giúp, thế nhưng trong lời nói của lão quản gia cũng gợi lên một chút – giờ khắc này, Thẩm Phóng dù không trực tiếp ở đây nhưng khẳng định cũng cắt cử vài người, chẳng hạn như lão quản gia đã phản bội này, báo cáo tình hình cho anh ta.
Nếu anh ta nói là kinh hỉ chứ không phải kinh hách, như vậy thì người yêu nhất hẳn là chính mình.
Trong nháy mắt này, Tiết Diễm cũng không biết tự tin đến từ đâu, nhưng chỉ có một suy nghĩ mãnh liệt như vậy.
Nhất định là chính mình.
Hắn bắt đầu thử từng tên cùng xưng hô của mình.
Toàn bộ tên không phải, viết tắt không được, tên tiếng Anh cũng không được, bé cưng, bảo bối, ông xã, vân vân vẫn không đúng.
Hắn trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ đến, theo thói quen của Thẩm Phóng thì mật mã rất có thể chỉ thuần số.
Số, tên người.
Trong tâm trí hắn chợt lóe sáng, đổi sang bàn phím 3x4, dựa theo tên mình Xueyan tìm được số tương ứng: 983926.
Mật mã chính xác, cuối cùng hắn cũng thành công.
Ghi chú được mã hóa kia cuối cùng cũng được vén màn, lộ ra toàn cảnh.
Chỉ có vài kí tự ít ỏi, là một câu đố mới, dùng để chỉ địa điểm của manh mối thứ tư.
Mà trong lòng Tiết Diễm chỉ còn một suy nghĩ: Người Phóng Phóng yêu nhất là mình, là mình! Thực sự là mình!
...
Căn cứ theo manh mối tìm đến địa điểm tiếp theo, tuy rằng chưa ra khỏi nhà nhưng cũng khiến Tiết Diễm tốn không ít thời gian.
Chờ hắn tìm được bản đồ nhựa nhỏ được kẹp trong hộp xà phòng có nhãn 6 trong phòng tắm, hắn đã suy ra được địa điểm tiếp theo, thành công tới phòng ăn khi mặt trời đã lên cao, đồ ăn sáng cũng đã bày đầy đủ trên bàn ăn.
Thẩm Phóng vẫn mất tích.
Lão quản gia đã phản bội kêu Tiết Diễm ăn cơm, hắn nói để lát nữa rồi ăn.
Nhưng tìm một vòng cũng không phát hiện manh mối gì, ánh mắt hắn lần nữa dừng lại trên người lão quản gia.
... Yếu tố con người?
Bị ánh mắt thâm trầm như vậy nhìn chăm chú, quản gia cũng không gấp gáp hay phản đối, vẫn mang theo ý cười, "Nên ăn sáng thôi." Rồi nhìn Tiết Diễm vẫn có ý phớt lờ, ông lại thêm một câu, "Ăn xong mới có 7."
Quả nhiên đúng là yếu tố con người!