*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết Diễm kích động rút ví của mình về, dùng sức rất lớn, thậm chí còn không chú ý tới xát tay Thẩm Phóng cũng đau.
Mà tâm tình của hắn khẩn trương hơn khi này rất nhiều, nắm thật chặt ví tiền, như thể đang giữ chút an ủi cuối cùng.
Thẩm Phóng thật lâu mới có thể ngước lên nhìn thẳng vào hắn, miễn cưỡng nở nụ cười, "Anh... không tính giải thích một chút sao?"
Tiết Diễm tâm hoảng ý loạn.
Hành động đột ngột của Thẩm Phóng hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của hắn.
Vốn hắn muốn chọn một thời cơ thích hợp, giả bộ nói cho anh rằng trong khoảng thời gian sau khi kết hôn, lâu ngày sinh tình, thuận lý thành chương có cảm tình với anh, hai người ở chung cũng coi như hạnh phúc, một năm, hai năm, không bằng cứ tiếp tục sống chung như vậy.
Nhưng bức ảnh cũ này đã phơi bày hết tâm tư hắn chôn dấu từ rất lâu.
Thẩm Phóng vẫn đang nhìn hắn chằm chằm, chờ đợi hắn trả lời. Tim Tiết Diễm đập như nổi trống, hô hấp dồn dập, hơn nửa ngày mới có thể nói bình thường.
"Chính, chính là như anh thấy, tôi vẫn..." Hắn do dự, nhất thời không dám đối diện với Thẩm Phóng, tiêu điểm của mắt dừng trên cúc áo thứ hai của Thẩm Phóng.
"... Nhưng mà?" Tiết Diễm mờ mịt, không biết tiếp theo như thế nào, trong lúc bối rối đầu óc cũng đình công, không nghĩ ra lý do gì hay ho, đành phải chuyển lại về những lời đã chuẩn bị, "Chúng ta cũng đã kết hôn hơn hai tháng. Tôi, tôi cảm thấy anh rất tốt. Chúng ta, tôi, tôi cũng yêu anh, không thì chúng ta..."
Thẩm Phóng yên lặng nghe hắn nói, bỗng nhiên cảm thấy, cuối cùng anh cũng tìm được đầu đuôi mọi chuyện.
Nhiều năm như vậy, Tiết Diễm vẫn thích anh trai, nhưng anh ấy lại không thích hắn. Hắn yêu mà không được, gặp đúng dịp phỏng vấn mà gặp được người có bộ dạng giống anh trai đến bảy phần – là chính mình, vì thế bèn lui về chọn kết hôn với mình.
Trách không được, trách không được thời điểm phỏng vấn Tiết Diễm không hài lòng với mình, nhưng hôm sau vẫn nhắn tin được chọn.
Trách không được, trách không được lần đầu tiên Hoắc Tiểu Trì nghe thấy tên của mình lại bày ra biểu tình tức giận cùng thương hại.
Trách không được, trách không được Lục Dục Thành liên tục tìm mình gây rối, rõ ràng không hề có ưu thế mà lại tự tin như vậy, dáng vẻ đúng lý hợp tình.
Thì ra đúng như lời Lục Dục Thành, trong mắt Tiết Diễm, mình chỉ là thế thân của anh trai.
Mà hiện tại Tiết Diễm chính miệng nói: tôi yêu anh. Lại hỏi: tôi muốn tiếp tục cùng một chỗ với anh, ý anh thế nào?
Một câu chuyện thế thân quen thuộc à?
Hoặc là nói, lựa chọn hoa hồng nhưng lại nhớ nhung ánh trăng sáng, đây là loại tiết mục máu chó vĩnh viễn không đổi?
Thẩm Phóng vươn tay: "Bức ảnh kia có thể cho tôi được không?"
Tiết Diễm theo bản năng rụt tay cầm ví về, luyến tiếc: "Không được."
Vì thế Thẩm Phóng lại cảm thấy mình hiểu thêm được cái gì.
Trong nháy mắt, tâm tình của anh hết sức phức tạp, có không cam lòng khi phát hiện tâm ý của mình bị phụ bạc, có phẫn nộ vì đối phương dám có ý nghĩ không an phận với anh trai, còn có thất vọng vì không nghĩ hắn lại là loại tra nam không có trách nhiệm như vậy.
Thẩm Phóng có thể chấp nhận chuyện bạn đời của mình từng có người yêu thích, chẳng sợ từng oanh oanh liệt liệt thề non hẹn biển, nhưng lại độc không thể chấp nhận chuyện người ấy một chân đạp hai thuyền, cùng mình ở chung một chỗ, trong lòng lại vẫn có người.
Không tránh khỏi việc Thẩm Phóng nhớ tới người cha vô trách nhiệm của mình, đối với những tình nhân đều nói lời yêu, lời ngon tiếng ngọt, cũng lại tàn nhẫn đến tột cùng, hủy hoại cuộc đời các cô gái cùng đứa con.
Tình yêu thực sự, tại sao lại rẻ mạt như vậy.
Trong hoàn cảnh này, việc Thẩm Phóng đồng ý hắn là chuyện không có khả năng, nhưng nếu quyết đoán cự tuyệt, lại cảm thấy hắn quá thoải mái rồi.
Tiết Diễm không yên, chờ mong anh trả lời. Nội tâm Thẩm Phóng tất nhiên đã đưa ra két luận, nhưng trong giây lát lại sinh ra một ý nghĩ.
- Tiết Diễm, lời anh nói làm tôi mất vui rồi. Vậy thì anh cũng đừng mong được thoải mái tự tại.
Anh nhẹ nhàng mỉm cười, chậm rãi đứng lên, dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Tiết Diễm: "Anh yêu tôi? Muốn cùng tôi ở một chỗ?"
Mặt Tiết Diễm không khỏi đỏ lên, ánh mắt bởi vì nhận được câu trả lời có tính cổ vũ mà sáng lấp lánh. Hắn rụt rè cúi đầu, dường như cảm thấy giây tiếp theo đối phương sẽ nói đồng ý, không ngờ tai lại nghe được, "Chuyện này cũng quá quan trọng, anh cho tôi thời gian, tôi sẽ thận trọng suy nghĩ cẩn thận."
Tiết Diễm ngẩn người, lập tức trên mặt lộ ra thất vọng khó có thể che dấu, nhưng chỉ nói, "Được." Theo đó lại nhỏ giọng thúc giục một câu, "Vậy anh mau suy nghĩ đi."
Thẩm Phóng cười cười, "Ăn cơm trước đã."
Tay nghề đầu bếp của nhà hàng này rất tốt, đồ ăn Tiết Diễm đặt cũng toàn là món hai người thích. Nhưng sau việc vừa rồi, hai người chẳng còn tâm trạng ăn uống gì, qua loa vài miếng đã hạ đũa.
Thẩm Phóng đi trước một bước, hỏi hắn: "Đồ ăn không hợp à?"
Tiết Diễm đành phải nói, "Không phải đồ anh làm, ăn không vào."
Thẩm Phóng cười rộ, "Để buổi tối tôi nấu cho anh ăn."
Nụ cười này có chút khác biệt với bình thường, giữa vẻ trong sáng rực rỡ lại có tia tà khí lóe lên rồi biến mất, nhưng vẫn đẹp trai muốn chết. Tiết Diễm giống như lại thấy hi vọng, nhìn anh nhỏ giọng, "Ừ."
Sau khi ăn xong, Tiết Diễm vẫn phải tham dự hội nghị qua video. Hắn vội vàng về nước, công tác giao toàn bộ cho cấp dưới, nhưng vẫn phải quan tâm tới tiến độ một chút.
Thẩm Phóng không có chuyện gì làm, cũng không có kế hoạch khác, liền đến bệnh viện thăm mẹ.
Trên đường đến bệnh viện, Thẩm Phóng gọi một cuộc cho Hoắc Tiểu Trì, đi thẳng vào vấn đề, "Cậu đã sớm biết Tiết Diễm có tâm tư đối với anh trai tôi?"
Hoắc Tiểu Trì rõ ràng sợ tới nhảy dựng, lắp bắp, "Anh, anh cũng biết? Rất xin lỗi, trước đây không nói cho anh. Nhưng Diễm ca ca chưa từng nói qua, chúng tôi chỉ là thấy ảnh chụp thôi."
Thẩm Phóng: "Ồ."
Hoắc Tiểu Trì hoảng loạn, "Anh đừng tức giận, tôi, tôi không, không có tình giấu diếm anh. Tôi, anh, anh tốt như vậy, người Diễm ca ca hiện tại yêu nhất định là anh..."
Thẩm Phóng lạnh lùng ngắt lời nó, "Những ai đã nhìn thấy ảnh chụp kia?"
Hoắc Tiểu Trì bị anh dọa, cái gì cũng khai ra, "Chúng tôi, ngày đó cùng tới club."
Thì ra cho tới nay chỉ có một mình mình bị giấu diếm.
Thẩm Phóng ngắt điện thoại, rảo bước tới cửa lớn bệnh viện.
Tình trạng tinh thần của mẹ đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, có thể ổn định nhận ra anh là ai, về cơ bản đã nói chuyện được bình thường với anh, không phải gọi bừa một tràng "Tiềm Tiềm", "Phóng Phóng". Trừ bỏ tai nạn ba tháng trước bà không thể nói đến, hơn nữa nếu tưởng tượng cũng sẽ đau đầu muốn nứt ra, thì hiện tại cũng có thể xuất viện được rồi.
Thẩm Phóng dẫn mẹ ra ngoài tản bộ, nói chuyện phiếm với bà, khuyên bà không cần gấp gáp, trước cứ nghỉ ngơi thật tốt, còn nói bệnh tình của anh trai cũng đang chuyển biến tốt đẹp, nói không chừng rất nhanh sẽ tỉnh lại, người gây tai nạn bỏ chạy cũng sẽ sớm muộn bị đem ra trước công lý.
Tâm tình anh bình thản, thiên y vô phùng(*), nhưng mẹ vẫn cảm giác được gì, vỗ vô tay anh, "Phóng Phóng, con không vui?"
(*) thiên y vô phùng: không chê vào đâu được
Thẩm Phóng giật mình, cười phủ nhận: "Không ạ."
"Con không vui." Mẹ khẳng định, "Ai chọc tới con?"
Thẩm Phóng vẫn nhất quyết, "Không có."
Tính tình mẹ cũng không tính là tệ, nhưng lại rất quả quyết, thấy anh không chịu nói cũng không bắt ép, chỉ nói một câu: "Đem tủi thân nghẹn ở trong bụng không giống chuyện Phóng Phóng nhà chúng ta sẽ làm."
"Sao có thể như thế được." Thẩm Phóng nghe thế, đột nhiên nở nụ cười, thành tâm nói, "Mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ không chịu nghẹn đâu."
Chịu nhục hay tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, một chút cũng không giống anh tẹo nào.
Hiện tại, trong đầu óc anh đều là buổi tối trở về nên xử lý cái tên trong nhà như thế nào.
Thời điểm Tiết Diễm từ công ty trở về đã hơn sáu giờ tối. Công tác bên kia bởi vì hắn đột ngột rời đi nên sinh ra một ít khó khăn, nhưng nhờ nỗ lực của mọi người, cũng có thể coi là đã được giải quyết thuận lời. Thẩm Phóng nhắn cho hắn một tin, nói đã vì hắn mà chuẩn bị xong bữa tối, hắn đoán xem sẽ là món ngon gì, hiện tại trong lòng đều là chờ mong nhảy nhót, dường như sắp không duy trì được hình tượng trầm ổn.
Nhưng khi hắn đi vào nhà ăn, nhìn thấy đầy bàn tổ quốc sơn hà đều là một sắc đỏ rực, vui mừng tràn đầy trong lòng lập tức hóa thành gương mặt mờ mịt.jpg.
Thẩm Phóng ngồi ở một bên bàn ăn, mỉm cười nhìn hắn, "Mau tới đây đi, cố ý chuẩn bị đồ ăn ngon cho anh đấy."
Tiết Diễm do dự nhìn thoáng qua. Đầu cá nấu cay, gà xào ớt, thịt kho ớt, đậu hũ cay, đậu cô-ve xào ớt,.. Thật sự mỗi đĩa đều phủ đầy ớt đỏ, chỉ cần xem qua cũng thấy mắt cay xè.
Khi không ăn ngọt, khẩu vị Tiết Diễm cũng rất thanh đạm, không thể ăn quá cay. Thẩm Phóng cũng biết điều này, nhưng không biết vì sao lại chuẩn bị một bàn đồ ăn cay như vậy.
Nhưng Tiết Diễm cảm thấy nếu giờ mình còn chần chừ, Thẩm Phóng vốn không đáp ứng cũng không từ chối, như vậy mình vẫn tính đang trong giai đoạn theo đuổi, cũng nên làm việc gì đó để tỏ một chút thành ý.
Vì thế, hắn bèn ngồi xuống đối diện Thẩm Phóng, không chút do dự ăn cơm.
Thẩm Phóng nhìn động tác của hắn, cảm thấy rất bất ngờ.
Thật sự vô cùng cay, Tiết Diễm mới ăn mấy gắp, nước mắt đã chảy ra đầm đìa.
Nhưng hắn vẫn kiên trì ăn, dành chút thời gian hỏi, "Anh đã suy nghĩ xong chưa?"
Thẩm Phóng: "Chưa." Lại cười, "Ăn ngon không?"
Tiết tổng nước mắt lưng tròng, thật sự không nói nổi hai chữ "Ăn ngon": "Anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Thẩm Phóng học tra thất bại, không những không chọc giận được đối phương, ngược lại lại thấy trên mặt Tiết Diễm có chút tủi thân, gương mặt đáng thương này hết sức đáng yêu.