Hứa Gia Mộc nhẹ giọng nói một câu “Tạm biệt”, liền mở cửa ra, im lặng cất bước đi ra ngoài, sau đó động tác rất nhẹ giúp Tống Tương Tư đóng cửa lại.
Trong phòng lập tức chỉ còn một mình Tống Tương Tư, cô ngồi ở trước bàn ăn, nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn, sau đó cầm thìa, uống một ngụm cháo.
Ngọt ngào, ấm áp, lúc trượt xuống yết hầu của cô, nước mắt cô không khắc chế được liền rơi xuống.
Trong đầu của cô giống như là một bộ phim quay chậm, xẹt qua một màn một màn hình ảnh.
Anh lấy máu tươi làm giao dịch với cô, kết quả ở trong khách sạn, anh lại không làm bất cứ cái gì, liền cứ đi như vậy.
Anh cùng với cô chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật của ba cô, anh ngồi xổm trước mặt cô, thoa thuốc nên cổ chân giúp cô.
Anh đồng ý giả làm bạn trai của cô, anh khiến cho ba của cô vui vẻ, anh không chê mệt không chê bẩn giặt quần áo dính nước tiểu của ba cô.
Anh luôn luôn được nuông chiều từ bé, lại ở trong nhà của cô ở nông thôn, ngủ thật nhiều ngày ở sô pha, anh chịu mệt nhọc làm nhiều bữa cơm như vậy, còn nhổ cỏ dại trên mộ phần của mẹ cô.
Tất cả mọi chuyện hậu sự khi ba cô qua đời, đều là do anh sắp xếp, anh biết cô khổ sở, thực dung túng cô.
Đêm khuya một mình cô chạy ra khóc đến miên man, là anh tìm được cô, cõng cô trở về nhà, cô sợ sét đánh, anh ở bên cạnh cô cả đêm, anh cho cô thiệt nhiều số điện thoại, nói có việc tìm anh, anh anh lại lập mộ bia cho đứa nhỏ bị chết non kia......
Làm sao bây giờ...... Càng nghĩ, cô càng cảm thấy bản thân lại một lần muốn thỏa hiệp.
Từng khi cô rời đi anh, đúc lên tường đồng vách sắt, giờ bắt đầu lung lay sắp đổ .
Tống Tương Tư vừa rơi lệ, vừa uống cháo, uống uống, cô đột nhiên để thìa trong tay xuống, mạnh đứng lên, đá văng ghế tựa phía sau ra, đổi giày, rồi mở cửa ra, đuổi theo.
Cô muốn trở về nước, cô muốn cho tiểu Đậu Đỏ trở lại dưới danh nghĩa của cô, cô muốn có một gia đình, cô muốn có một người để dựa vào, cô không muốn ở Mỹ, cô không muốn cứ một mình như vậy ......
Lúc Tống Tương Tư vọt tới trên đường, vừa vặn thấy Hứa Gia Mộc ngăn cản một chiếc xe taxi rời đi.
Cô không hề nghĩ ngợi liền chạy theo về phía xe taxi.
Ngã tư đường tốc độ bị hạn chế, xe taxi chạy rất chậm, nhưng mà khoảng cách so với cô thì lại càng chạy càng xa.
-
Hứa Gia Mộc vừa ngồi lên xe taxi, liền nhắm hai mắt lại.
Vẫn luôn biết bản thân luôn nghĩ cô, nhưng mà nhìn thấy cô, mới biết được, rốt cuộc có bao nhiêu tưởng cô.
Lúc này đây là do cô gọi điện thoại, anh có thể nhìn thấy cô, không biết tiếp theo gặp lại, muốn năm nào tháng nào ngày nào.
Có lẽ, từ biệt lần này, có thể cả đời cũng không gặp mặt đâu.
Cả đời...... Hứa Gia Mộc nghĩ hai chữ đó, nhịn không được liền cúi đầu, nhìn về phía lòng bàn tay của bản thân.
Từng, anh cũng đã từng nắm tay của cô đâu...... Nhưng mà cuối cùng, nắm mãi, lại bị chính anh đánh mất.
Đáy mắt Hứa Gia Mộc nổi lên một tia bi thương, nhịn không được quay đầu, nhìn về phía bên ngoài xe, sau đó tầm mắt của anh liền dừng lại ở gương chiếu hậu.
Anh nhìn chằm chằm gương chiếu hậu thật lâu, giống như là đang xác nhận cái gì đó, đột nhiên liền mở miệng nói với bác tài xế một câu: “Dừng xe!”
Dưới tình thế cấp bách anh thốt ra là tiếng Trung, bác tài xế không hiểu, kinh ngạc dùng tiếng Anh hỏi một câu: “Cái gì?”
Hứa Gia Mộc vội vàng thay đổi tiếng Anh nói lại một lần, sau đó bác tài xế liền đạp mạnh phanh lại, xe còn chưa ngừng ổn, Hứa Gia Mộc liền đưa tiền, rồi đẩy cửa xe ra, vội vàng xuống xe.