Trợ lý đã đi theo Lục Cẩn Niên nhiều năm, chưa từng thấy có người nào dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh, không nhịn được dâng lên một sự bội phục trong lòng với Kiều An Hảo: “Cô dâu đúng là có khí phách...”
Trợ lý còn chưa nói xong, liền nhận được ánh mắt của Lục Cẩn Niên, theo người ngoài, có thể là ánh mắt rất lạnh nhạt bình thương, nhưng với anh mà nói, lại biết... Kia rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, trợ lý vội vàng cười rạng rỡ nói: “Thế nhưng, tôi vẫn tương đối tò mờ, nếu như hiện tại, cô dâu nói với chú rể những cái này không được, chú rể phải làm sao bây giờ? Vẫn lựa chọn như cũ?”
Nếu là hiện giờ... Lục Cẩn Niên nghĩ ngợi, liền mở miệng nói: “Ở nơi công cộng không thể đụng vào, nhưng có thể mò mẫm.”
Cả hội trường cười ngất.
Trợ lý âm thầm mắng một câu, sau đó liền giơ micro tiếp tục hỏi: “Cái thứ hai không được?”
Sắc mặt của Lục Cẩn Niên vẫn như cũ không thay đổi: “Không cho tôi công khai nói cô ấy là vợ, tôi có thể nói tôi là chồng cô ấy.”
Trả lời ảo diệu như vậy, khiến cả hội trường vỗ tay không ngớt.
Quả thực là vô cùng biến thái... trong lòng trợ lý yên lặng nói thêm một câu: “Cái thứ ba thì sao?”
Thứ ba? Không được để cho người khác biết anh và cô ở cùng nhau?
Lục Cẩn Niên yên lặng tầm vài giây, ngay lúc trợ lý cho rằng rốt cuộc mình có thể làm khó được Lục Cẩn Niên mà thấy đắc chí, đột nhiên Lục Cẩn Niên bình tĩnh ung dung nói: “Tôi có thể nói, mỗi khi trời tối, tôi và Kiều An Hảo đều ngủ trên cùng một chiếc giường.”
Dưới sân khấu có tiếng thét chói tai vang lên.
Trợ lý cũng vỗ tay theo, nhưng trong lòng lại có thêm một tính tứ, đâu chỉ là biến thái, quả thực là biến thái đến mức không biết xấu hổ!
Mười hai giờ 28 phút, nghi thức kết hôn chính thức bắt đầu.
Tất cả hội trường đều vô cùng yên tĩnh, khúc nhạc kết hôn vang lên.
Trên hành lang dẫn đến sân khấu, cửa gỗ mở ra, có ánh mặt trời tươi đẹp từ bên ngoài chiếu vào, cả người cô dâu mặc váy cưới màu trắng, choàng cánh tay của bác trai, ngược lại với ánh sáng, chậm rãi bước vào hội trường hôn lễ.
Lục Cẩn Niên đã đứng ở giữa hành lang đợi một lúc lâu.
Từ cửa đến vị trí của anh, tầm vài chục bước chân, Kiều An Hảo bước đi không hề nhanh.
Khách khứa chung quanh, trên mặt đều treo một nụ cười vui vẻ.
Cô nhìn không rời mắt khỏi người Lục Cẩn Niên, từng bước đến gần anh, mà ánh mắt của anh, cũng thâm sâu chăm chú nhìn cô.
Lúc bác trai đưa tay của Kiều An Hảo cho Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo nghiêng đầu liếc bác trai một cái, nhìn thấy trong mắt ông có chút ẩm ướt dù vẻ mặt vô cùng tươi cười, hốc mắt Kiều An Hảo cũng không nhịn được có chút hồng.
Kiều An Hảo kéo cánh tay của Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên cầm tay cô, phù dâu và phù rể đứng sau bọn họ, cùng nhau đi đến sân khấu.
Trên sân khấu được trang hoàng xa hoa, làm người ta ảo giác như đang đi vào cung điện.
Trợ lý đứng bên cạnh, nghiêm túc đọc lời chúc mừng, qua tầm một phút đồng hồ, trợ lý khép lại, mở miệng nói: “Lục Cẩn Niên, anh có đồng ý nguyện lấy cô Kiều An Hảo làm vợ không, bảo vệ cô ấy, làm bạn với cô ấy, chung thủy với cô ấy, cho dù sinh lão bệnh tử cũng không rời bỏ sao?”
Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn Kiều An Hảo, tầm mắt trịnh trọng vô cùng: “Tôi đồng ý.”