Đáy lòng Kiều An Hảo vốn bởi vì câu nói của Triệu Manh mà hiện lên một tia chờ mong thật nhỏ, nhưng lại bị Lục Cẩn Niên đập tan thành mây khói.
Triệu Manh nói, cô liền tin tưởng, nhưng cô sao có thể quên mất, anh liên tục nhiều năm đoạt giải Ảnh Đế, từ trước đến nay quay phim đều một lần là qua, mà anh nhảy xuống cứu cô, đâu phải vì lo lắng cho cô, chẳng qua là đang phối hợp diễn với cô mà thôi.
Kiều An Hảo vì bị ngâm trong nước lạnh, mặt thoáng tái nhợt, không có chút máu, cô vẫn cố gắng duy trì khuôn mặt bình tĩnh, nhưng Triệu Manh đứng ở phía sau cô, đã có chút không phục mà mở miệng nói: “Ông Lục, không phải Kiều Kiều muốn rơi vào trong nước, là do có người động tay động chân làm Kiều Kiều bị gãy giầy cao gót, nên mới ngã vào trong nước, nhưng Kiều Kiều chẳng qua là sợ uổng phí cảnh quay lúc trước, mới tự chế thêm một chút...”
Lục Cẩn Niên nghe Triệu Manh nói, vẻ mặt thoáng sửng sốt một chút, tầm mắt liền lập tức nhìn xuống chân Kiều An Hảo, lúc này mới phát hiện trên chân cô căn bản không có đi giày. Anh nhíu chặt mày, đáy mắt rõ ràng chợt lóe lên sự tàn ác, sau đó ngay cả câu nói của Triệu Manh cũng chưa nghe hết, liền hé ra gương mặt lạnh giá, mặc cho quần áo vẫn còn nhỏ nước, mà rời khỏi phim quay.
Triệu Manh nhìn bóng Lục Cẩn Niên, nhịn không được bĩu môi: "Thái độ gì vậy!"
Kiều An Hảo không nói gì, chỉ cầm lấy khăn lau nước trên mặt, sau đó đứng lên đi vào bên trong phòng thay đồ thay đổi quần áo, liền cùng Triệu Manh cũng rời trường quay.
Lúc Kiều An Hảo vào khách sạn, thì đụng mặt một nhân viên công tác trong đoàn phim. Người nhân viên công tác này là một cô gái trẻ, nở nụ cười ngọt ngào chào một tiếng “Chị Kiều” với Kiều An Hảo. Kiều An Hảo cũng mỉm cười gật đầu một cái, sau đó hai người liền chỉ gặp thoáng qua như vậy. Khi về đến phòng, Kiều An Hảo mới sực nhớ hình như đã gặp qua cô gái kia ở đâu đó, nhưng bởi vì nhân viên trong đoàn làm phim quá đông, một lát lại có điểm không giống. Đến tận tối khi đi nhà hàng của khách sạn ăn cơm, Kiều An Hảo nhìn lướt qua thấy cô gái kia đang cùng trợ lý của Lâm Thi Ý ngồi ăn cơm, cô lúc này mới thấp giọng hỏi Triệu Manh ngồi bên cạnh mình: ”Cô bé ngồi bên cạnh trợ lý Lâm Thi Ý, mình cảm thấy nhìn có chút quen mắt, chúng ta hình như đã gặp qua cô ấy ở nơi nào rồi phải không?”
Miệng Triệu Manh ngậm chiếc đũa, nhìn chằm chằm cô gái kia một lúc, sau đó mới bừng tỉnh hiểu ra nói: “Kiều Kiều, mình nhớ ra rồi, buổi chiều lúc cậu đi vào phòng quần áo thay quần áo cơm chấm đôn quý lê, có người từ phòng thay quần áo chạy ra, cậu còn nhớ không? Hình như chính là cô ta, chỉ có điều là đã đổi quần áo.”
Trong lòng Kiều An Hảo thật ra là đã nghĩ tới, chẳng qua là chưa dám xác nhận, bây giờ nghe Triệu Manh nói vậy, Kiều An Hảo liền gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là cô ấy.”
“Cô ta là trợ lý nhỏ Lâm Thi Ý mới tuyển được, buổi chiều cô ta vào phòng thay đồ của cậu, ngay sau đó gót giầy của cậu liền bị gãy…” Triệu Manh nói tới đây, liền không có nói tiếp, chỉ là cùng Kiều An Hảo nhìn nhau một chút, sau đó mới sờ sờ khóe môi cười lạnh một tiếng: “Thật sự không ngờ, cô ta vậy mà quá thiếu kiên nhẫn, mới ngày quay phim đầu tiên đã động thủ rồi!”