Editor : Meitu
Nói xong, mẹ Kiều còn quay đầu, trấn an vỗ vỗ bả vai Kiều An Hảo: "Kiều Kiều đừng sợ, có chú thím ở đây, thím muốn xem bà ta sẽ làm gì!"
"Không phải là tiện nhân này, còn có thể là ai!" Lúc này nghiễm nhiên Hàn Như Sơ, đã mất đi lý trí.
Mẹ Kiều thấy Hàn Như Sơ mắng "Tiện nhân" vội vàng nói: "Hàn Như Sơ, miệng chị có thể sạch sẽ 1 chút không, chị mắng ai là tiện nhân?"
"Tôi nói cho chị biết, dù Kiều Kiều có dùng ghi âm này, thì chị làm thế nào đây? Chị làm những chuyện không có tính người, chị còn sợ có người không biết? Chị cho rằng nhà họ Kiều chúng tôi dễ bị bắt nạt sao?"
Mẹ Kiều và Hàn Như Sơ tranh cãi, khiến không ít những người chung quanh ghé mắt chứng kiến.
Hứa Vạn Lý đã đứng lên, đi tới, đi về phía ba Kiều nói: "Anh xem, nhiều người nhìn như vậy, có thể có chuyện không hay, chúng ta trở về rồi hãy nói?"
Đừng nhìn bình thường mẹ Kiều tính tình dịu dàng, chuyện gì cũng để ba Kiều quyết định, nhưng có lúc, nếu bà không muốn lùi bước, ba Kiều cũng không dám trêu chọc bà.
Huống chi, người có quan hệ máu mủ gần với Kiều An Hảo chính là ba Kiều, cũng không phải là mẹ Kiều, bà xã mình cũng bảo vệ cháu gái của mình như vậy, ông làm sao có thể đứng ra phá hỏng, dĩ nhiên là không nói tiếng nào nhìn về mẹ Kiều.
Mẹ Kiều "A" một tiếng: "Trở về nói sau gì! Tôi nói cho các người biết, từ bây giờ nhà họ Kiều và nhà họ Hứa, ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này không cần thiết phải gặp nhau! Vô duyên vô cớ bắt nạt cháu của tôi, mấy người cho là nhà họ Kiều chúng tôi im lặng chịu đựng à! Đã đánh vào mặt người khác còn muốn người ta quỳ gối, thật là tốt đẹp nhỉ!"
Vốn Kiều An Hảo đang rơi nước mắt nghe thím nói nửa câu sau, suýt nữa nhịn không được bật cười.
Thật không nghĩ tới, trừ lúc thím chơi mạt chược, thậm chí ngay cả thuật ngữ Internet cũng dùng đến.
"Sao cô không xem cháu gái của cô tốt đẹp thế nào, đã nói tiện nhân này, nó không khiến ... Gia Mộc chúng tôi thất vọng sao?" Hàn Như Sơ bất chợt liền giơ tay lên, chỉ về Kiều An Hảo: "Đứa bé kia đáng chết, bởi vì đứa bé kia. . ."
"Đủ rồi!" Hứa Gia Mộc biết mẹ mình sẽ nói gì tiếp theo, vốn đang im lặng, bất chợt thét lên 1 câu, cắt đứt lời của Hàn Như Sơ, sau đó đứng lên, giữ lấy cánh tay Hàn Như Sơ: "Rốt cuộc mẹ làm ầm ĩ đủ chưa, còn ngại không đủ mất mặt có phải không?"
Sau khi Hứa Gia Mộc nói xong, anh dứt khoát kéo mẹ của mình, gương mặt tức giận đi ra ngoài cửa.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Kiều An Hảo, bước chân của anh hơi dừng một chút, anh rất muốn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, nói với cô một tiếng xin lỗi, nhưng anh làm thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên, cuối cùng cứ như vậy dừng lại một giây, kéo mẹ của mình đi ra.
Hứa Gia Mộc nắm tay Hàn Như Sơ đi ra khỏi "Bắc Kinh Hội", không để ý tới mẹ mình không ngừng gọi "Gia Mộc, buông mẹ ra", đi thẳng đến trước xe nhà họ Hứa, mới ngừng lại.
Trong xe có quản gia, thấy thế này, vội vàng xuống xe: "Bà chủ, cậu chủ, sao vậy?"
Hứa Gia Mộc hoàn toàn không để ý đến quản gia, trực tiếp kéo ra cửa xe, đẩy Hàn Như Sơ đi vào, sau đó mới mở miệng: "Về nhà!"
Sau đó chợt đóng cửa xe lại.
Hàn Như Sơ vội vàng kéo cửa xe: "Gia Mộc, con muốn đi đâu? Con không về nhà cùng mẹ sao?"