Lục Cẩn Niên thấy hành động kia của cô, trên mặt không có biểu hiện gì nhiều, nhưng gương mặt lại trở nên mềm mại mấy phần, sau đó liền khởi động xe, chuyển tay lái, lên đường.
Kiều An Hảo cúi đầu, đang sửa sang biên lai và hình, cuối cùng mới cầm hai tờ hôn thú màu đỏ, giơ lên trước mặt, nhìn nhìn, sau đó đưa một cái tới trước mặt của Lục Cẩn Niên: "Nè, cái này là của anh."
Lục Cẩn Niên đang lái xe, nghiêng đầu, liền thấy được phía trên có ba chữ "Giấy hôn thú", nghĩ đến bên trong chính là tên anh và cô nằm chung 1 chỗ, nắm tay lái có chút mất khống chế, khiến cho xe lắc lư hai cái, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục, sau đó gương mặt anh bình tĩnh vươn tay, nhận lấy tờ giấy đó.
Lục Cẩn Niên nắm ở trong tay hồi lâu, mới bỏ vào bên trong túi áo sơ mi của mình, rõ ràng tờ giấy không có nhiệt độ gì, nhưng anh chính là cảm thấy có chút nóng, cách áo quần và da thịt, vẫn nóng đến đáy lòng của anh.
Lúc đợi đèn đỏ, Lục Cẩn Niên nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn về Kiều An Hảo, cô gái đang liếc nhìn giấy hôn thú trong tay.
Ngoài cửa sổ trời chiều vừa vặn chiếu vào trên mặt của cô, gương mặt cô đỏ sẫm, lông mi thật dài, cụp xuống, khóe miệng cong lên như hình cung.
Lục Cẩn Niên nhìn có chút xuất thần, cho đến khi phía sau không ngừng vang lên tiếng kèn, anh mới thu lại tầm mắt, tiếp tục khởi động xe, đi về phía trước, mặc dù gương mặt mềm mại, nhưng lúc mở miệng giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ: "Em muốn về phòng kia?"
"Hả?" Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên đột nhiên hỏi vấn đề, có chút nghi ngờ, ngẩng đầu lên, mặt mờ mịt hỏi ngược lại.
"Chẳng lẽ em muốn ngày đầu tiên kết hôn đã ở riêng?"
“Ặc..." Kiều An Hảo có chút mơ hồ nhíu mày một cái, sau đó liền hiểu được Lục Cẩn Niên nói điều gì, vì vậy liền nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Cẩm Tú viên."
Trong biệt thự đó, chứa nhiều kỷ niệm của anh và cô, thậm chí sau khi cô rời đi, anh còn trang trí tất cả, giống như lúc bọn họ còn sinh hoạt chung.
Đó là lý do vì sao, lựa chọn nhà của bọn họ, cô hi vọng, vẫn là Cẩm Tú viên.
Kiều An Hảo trả lời xong, mới ý thức giọng nói của mình vô cùng kiên quyết, vì vậy lại bổ sung thêm một câu: "Có thể không?"
Lục Cẩn Niên không có trả lời vấn đề của Kiều An Hảo, chẳng qua là ôn hoà mở miệng nói: "Ngồi máy bay lâu như vậy, chắc chắn rất mệt, sau đó trước ăn cơm tối, sau khi ăn xong, về nhà nghỉ ngơi, ngày mai anh sẽ giúp em chuyển đồ."
Ngụ ý, anh đồng ý đề nghị của cô.
Ăn xong cơm tối, trở lại Cẩm Tú viên, lúc Kiều An Hảo đi tắm, Lục Cẩn Niên đến phòng sách, theo thói quen đốt một điếu thuốc, hút vài hơi, sau đó liền tìm giấy hôn thú trong túi.
Đầu tiên là nhìn chằm chằm phong bì một lát, sau đó vén lên, thấy hình mình và Kiều An Hảo chụp chung.
Cô cười rất ngọt ngào, ánh mắt cong như lưỡi liềm, anh nhớ ngay lúc đó rõ ràng gương mặt anh không có biểu tình, nhưng thoạt nhìn trong hình, môi của anh dường như khẽ nhếch cong lên một chút.
Qua hồi lâu, tầm mắt Lục Cẩn Niên, cuối cùng mới rơi vào tên của anh và cô.
Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo.