Lục Cẩn Niên bị câu nói “Chúng ta kết hôn đi" của Kiều An Hảo va chạm khiến đầu óc rối loạn, sau lúc nghe Kiều An Hảo nói, bất chợt khóe môi co rút lại, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên không biết làm sao.
"Lục Cẩn Niên, chúng ta không thể để cho bảo bảo sinh ra không có ba ba, có đúng không..."
"Kiều Kiều..." Lục Cẩn Niên bất chợt lên tiếng cắt đứt Kiều An Hảo đang cố gắng thuyết phục mình.
Kiều An Hảo im lặng, nhìn Lục Cẩn Niên, vẻ mặt có chút khẩn trương: "Hả."
"Em vừa nói gì?"
"Bảo Bảo..."
"Không phải là câu này, câu trước."
"Cả đời..."
"Câu trước nữa. "
"Không ai thèm lấy em..."
"Cũng không đúng, trước nữa."
Kiều An Hảo nhăn trán, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Chúng ta kết hôn đi?"
Kiều An Hảo vừa muốn tiếp tục hỏi một chút "Không phải câu này sao", Lục Cẩn Niên giơ tay lên, vén tóc cô sau tai, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp mà lại chắc chắn nói: "Được. "
Trong nháy mắt Kiều An Hảo kinh ngạc.
Ngón tay Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng cọ bên tai cô: "Là lý do này, chúng ta kết hôn. "
Dừng lại, Lục Cẩn Niên giống như đã ra quyết định, tay đặt bên tai Kiều An Hảo trượt xuống, sau đó nắm tay của cô: "Bây giờ chúng ta về nước kết hôn."
Lục Cẩn Niên liền kéo Kiều An Hảo đi về phía sân bay, một đường kéo cô đi tới trước chiếc taxi, chặn một chiếc taxi, trở về khách sạn, anh trở lại phòng của mình, bỏ đồ vào trong vali, sau đó vừa cầm điện thoại di
động gọi điện thoại vừa đặt vé, lại kéo tay Kiều An Hảo xuống lầu, làm thủ tục trả phòng, tính tiền, đón xe taxi, lần nữa quay lại sân bay.
Lục Cẩn Niên đặt chuyến bay cùng chuyến với Kiều An Hảo, thứ một hồi dây dưa, đợi đến bọn họ, thời gian cất cánh chỉ còn lại không tới nửa tiếng, hai người vội vã qua hải quan, kiểm tra, rồi lên máy bay.
Hai người vừa ngồi xuống, thắt dây an toàn, khoang cửa máy bay đóng lại, vang lên tiếng hướng dẫn các thủ tục an toàn.
Kiều An Hảo vừa khóc lại náo loạn lâu như vậy, thật sự rất mệt mỏi, lúc máy bay cất cánh, liền nhắm mắt lại ngủ.
Bên trong máy bay nhiệt độ hơi thấp, Lục Cẩn Niên xin tiếp viên hàng không một cái mền, đắp ở trên người của cô, sau đó thấy trên mặt cô ướt đẫm nước mắt.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm mấy giây, liền rút khăn giấy ướt ra, động tác nhẹ nhàng lau khô, sau đó lại nhìn chằm chằm cô ngủ hồi lâu, sau đó tầm mắt rơi vào cảnh mây trắng trời xanh ngoài cửa sổ.
Chúng ta kết hôn đi.
Không thể không thừa nhận, lúc cô nói ra câu này, quả thật anh bị hoảng sợ.
Lấy họ của anh, thêm tên của em.
Trên thế giới này, không có bất cứ lý do nào đủ sức thuyết phục bằng lý do cô muốn gả cho anh.
Tên của cô viết trong hộ khẩu của anh, từ đó về sau, anh có một gia đình, anh không còn cô đơn nữa, cô gái anh yêu nhiều năm rốt cuộc trở thành vợ của anh... Điều kiện hấp dẫn cỡ nào, trong nháy mắt, đầu óc anh cuồn cuộn nhiều lý do, lại không tìm được bất kỳ lý do để từ chối.
Không thể không thừa nhận, anh kiên trì lâu như vậy muốn buông tay cô, lại bị thuyết phục... Cho dù chính cô đã từng khiến anh tổn thương và tuyệt vọng như vậy, nhưng khi cô nói ra lý do kết hôn, lại còn chân thành tha thiết như vậy, khiến anh xúc động.