Bà lão quan tâm, chăm sóc Lục Cẩn Niên đến lúc tốt nghiệp trung học, đi Hàng Châu, nhưng lúc ấy Lục Cẩn Niên chưa mua nổi nhà nên ngày nghỉ ở đại học trở về Bắc Kinh, đến ở chỗ bà.
Sau này cuộc sống của Lục Cẩn Niên càng ngày càng khá, bà cũng được hưởng phúc, chẳng qua là hai năm qua bà lớn tuổi, có chút mơ hồ, nói chuyện có chút lung tung.
Lục Cẩn Niên bận rộn công việc, không thể lúc nào cũng chăm sóc bà, sức khỏe bà tốt, ở trong viện dưỡng lão hay bệnh viện sẽ buồn, cho nên Lục Cẩn Niên tốn tiền mời người phụ nữ trung niên này chăm sóc bà suốt thời gian qua.
-
Kiều An Hảo theo bà trở về nhà, bà không thể chờ đợi vọt vào trong phòng, lục lọi hồi lâu, sau đó cầm tấm hình đi tới, giơ lên trước mặt Kiều An Hảo nói: "Con xem, con còn nói không phải là cô dâu nhỏ của Cẩn Niên, rõ ràng đây chính là con."
Tấm hình trong tay bà, thoạt nhìn đã rất cũ, Kiều An Hảo thắt bím, mặc đồng phục học sinh cười ngọt ngào, dung nhan thoạt nhìn có chút non nớt, nhưng lại rất dễ dàng nhận ra.
Người phụ nữ kia nhìn hình, kinh ngạc lên tiếng: "Ơ, quả thật đúng là cô."
"Thấy chưa, làm sao bà có thể nhận nhầm vợ của Cẩn Niên chứ? Cẩn Niên đã nói với bà, người trong hình chính là người nó muốn kết hôn." Bà xem tấm hình như bảo bối, giận nhìn chằm chằm Kiều An Hảo: "Bây giờ con còn muốn lừa bà sao?"
Kiều An Hảo và người phụ nữ không giải thích được, hình này do Lục Cẩn Niên chụp được, nói với bà người trong hình là người nó thích, tối nay bà gặp Kiều An Hảo, nhận ra cô chính là người trong hình, nên một mực chắc chắn cô chính là vợ của Lục Cẩn Niên.
Lúc này thời gian đã rất khuya, bà vốn mơ hồ, tranh cãi cũng không có kết quả, cho nên người phụ nữ theo ý bà, giống như dỗ đứa trẻ, muốn gì được đó nói: "Đúng đúng đúng, bà chủ, đây chính là vợ của Lục tổng, nhưng mà bây giờ thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi nghỉ ngơi."
Lúc này bà mới hài lòng nghe lời người phụ nữ kia vào phòng ngủ.
Chẳng qua trước khi lên giường, bà mở ngăn kéo cất tấm hình của Kiều An Hảo như giấu bảo bối vào trong đó.
Người phụ nữ không ngăn cản bà, để bà tùy tiện, xoay người, nhìn Kiều An Hảo nói xin lỗi: "Thật xin lỗi cô, không có cách nào để dỗ bà."
"Không sao." Kiều An Hảo cười cười, sau đó hỏi việc chính: "Lúc nào Lục Cẩn Niên sẽ về thăm bà ấy?"
"Trước kia Lục tổng đều tới vào thứ tư, nhưng giờ đây đã 4 tháng rồi không đến, bằng không bà cũng sẽ không chạy đi một mình, chắc là nhớ Lục tổng."
Kiều An Hảo vốn cho là mình có hi vọng tìm được Lục Cẩn Niên, không nghĩ tới nghe được đáp án như vậy, trong nháy mắt trở nên có chút mất mát: "Như vậy..."
"Hai người ngu ngốc, hôm nay là giao thừa, chắc chắn Cẩn Niên sẽ ở chỗ mẹ nó." Bà đóng hộc tủ, trong miệng lại lầm bầm nói: "Đang nghĩa địa ngoại thành phía Tây, hằng năm nó sẽ mừng năm mới với mẹ..."
Lời bà chưa nói hết, Kiều An Hảo lại đột nhiên xoay người, chạy ra ngoài cửa phòng, cô chạy đến một nửa, mới ý thức mình không có lái xe, trở về lấy chìa khóa xe trên bàn, "Mượn dùng một chút, ngày mai tôi sẽ còn trở lại", sau đó cũng không chờ người phụ nữ đồng ý, đã không thấy tăm hơi bóng người.
Kiều An Hảo lên xe, nhập hướng dẫn, trực tiếp chạy về ngoại thành phía Tây, cô cũng không biết bia mộ của mẹ Lục Cẩn Niên ở chỗ nào, cho nên liền dừng xe ở chân núi, đi tìm bia mộ.
Trong nghĩa địa yên tĩnh, gió thổi lạnh như băng cũng khiến lòng cô lạnh giá.
Kiều An Hảo sợ toàn thân có chút run run, nhưng vẫn lấy hết dũng khí đi lên.
Lúc Kiều An Hảo đi tới giữa sườn núi, rốt cuộc thấy trước bia mộ có một bóng người đang đứng.
Mượn ánh đèn sáng bên cạnh bia mộ, Kiều An Hảo rõ ràng phân biệt được, đó chính là Lục Cẩn Niên.