Mà cô biết được ngày Hứa thị bị mua, còn oán giận anh tại sao muốn làm như vậy... Khó trách hôm đó, anh tức giận như vậy, lúc ấy cò đuổi theo anh hồi lảu muốn giải thích cho anh, anh cũng không chịu nghe, lúc ấy còn
có chút ủy khuất nói anh vô tâm, tại sao anh lại trờ mặt vô tình, cho tới giờ khắc này, cô mới biết, thì ra cô vô tình để anh oan ức như vậy... Yêu anh nhiều năm như vậy, sao cô lại đối xử với anh như thế!
Đáy mắt Kiều An Hảo thoáng qua vô số tia hốt hoảng, nước mắt lặng lẽ theo gò má chảy xuống, cô lẩm bẩm hỏi: "Tại sao anh ấy khòng nói cho tôi? Tại sao anh ấy không nói sớm cho tôi biết?"
Kèm theo lời nói của Kiều An Hảo, vỡ vụn thành tiếng khóc từ môi cô tràn ra.
"Lúc ban đầu, chẳng qua là anh ấy không muốn cô chịu đựng nỗi đau mất con, nhưng ai cũng không nghĩ tới, ban đầu hung thủ lấy con của cô, chẳng những không giữ kín chuyện này, ngược lại lúc con trai bà ta... Tỉnh lại, vì không muốn đám hỏi hai nhà họ Hứa, Kiều bị phá hỏng, nên nói chuyện đó cho cô.”
Kiều An Hảo chợt nhớ tới, chính là khi Hứa Gia Mộc tỉnh lại một ngày, ngày sinh nhật của mình, nhận được món quà nặc danh, thấy tờ giấy Lục cẩn Niên ký tên đồng ý phẫu thuật.
"Nếu như nếu không phải cuối cùng anh ấy hy vọng cô và anh ấy sẽ ờ cùng một chỗ, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ chôn giấu bí mật này.” Giọng của trợ lý trong nháy mắt trờ nên có chút ôn hòa: "Hơn nữa coi như là anh ấy nhằm vào Hàn Như Sơ, anh ấy vẫn đối xử tốt với cậu Hứa, cô cũng không biết, thật ra thì ngay từ đầu anh khòng hề muốn giữ công ty Hứa thị trong tay cua minh, anh ấy vẫn luôn suy nghĩ để lại cho câu Hứa... Chẳng qua anh ấy muốn thử cho Hàn Như Sơ thường thức chút cảm giác hai bàn tay trắng...”
Trong lời nói của trợ lý, rõ ràng không có chỉ trích ý cô, nhưng mà Kiều An Hảo hối tiếc cúi đầu, dùng sức cắn môi, một câu giải thích ctíng vì mình không nói ra, chỉ cố gắng kiềm chế, còn thỉnh thoảng có tiếng nức nở rất nhò truyền ra.
"Còn nữa, cô Kiều, cô biết không? Anh ấy chuẩn bị lễ tình nhản đêm đó sẽ nói rõ cho cô biết sự thật, dù là lúc ấy,uành ấy vẫn luôn nghĩ, cô sẽ khổ sở, nghĩ làm thế nào để dỗ dành cô..."
Kiều An Hảo nghe trợ lý một câu nói này cuối cùng không chịu đựng được nữa, chậm rãi ngồi xổm người xuống, khóc rống ra tiếng.
Trợ lý không nói chuyện, gió đêm không ngừng thổi qua ban công, chỉ có tiếng khóc của Kiều An Hảo không ngừng quanh quẩn, nghe thương tâm khổ sờ như vây.
Trong tiếng khóc, mơ hồ mơ hồ có giọng nói không rõ, truyền ra, một câu một câu, liên tục lặp lại: "Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."
Bốn tháng sau.
"Cắt..." theo lời nói của đạo diễn, Kièu An Hảo và Trình Dạng vốn đang nhìn thẳng vào mắt nhau tràn đầy tình cảm thu hồi lại.
"Vất vả rồi, hôm nay quay rất tốt, mọi người có thể ăn cơm, trực tiếp đi nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai còn quay cảnh cuối cùng, ị thần kiếm » sắp kết thúc rồi." Đạo diễn cười giơ micro, nói với tất cả mọi người tại chỗ: "Đoàn phim đã mua vé máy bay về Bắc Kinh chiều nay, trước giao thừa, quay xong bộ phim, tất cả mọi người có thể trờ về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.