Ngọn đén vốn không ngừng lóe ra ánh sáng thất thải, thì đột nhiên chỉ còn lại có ánh sáng màu vàng ấm áp, ngọn đèn phát sáng, rõ ràng một câu: Kiều Kiều, anh có thể theo đuổi em không?
Kiều An Hảo kinh ngạc, đèn màu lóe ra trên các vách tường khác cũng ngừng lại, cô nhìn lại từng cái, theo thứ tự ngọn đèn màu hồng nhạt “Kiều Kiều, anh yêu em 13 năm”, ngọn đèn mau lam “Làm bạn gái anh được không? Kiều Kiều”, cùng với một mặt lớn nhất trên vách tường, ngọn đèn màu trắng lóe ra một hàng chữ dài nhất “Có của em Cẩn Niên, mới An Hảo, Kiều Kiều, em nguyện ý, anh yêu em, em không muốn, anh vẫn yêu anh.”
Ánh mát Kiều An Hảo không ngừng nhìn sự chuyển hoán giữa bốn ngọn đèn, thật lâu cô mới phát ra âm thanh: “Này......”
“Đây là buổi tối lễ tình nhân đêm thất tịnh, Lục tổng cố ý chuẩn bị cho cô.” Trợ lý không đợi Kiều An Hảo hỏi xong, liền giải đáp cho cô, dừng một lát, còn nói: “Ngài ấy tình đêm đó, tỏ tỉnh với cô ở đây.”
Kiều An Hảo nhớ tới, mấy ngày nay Lục Cẩn Niên nhắc đi nhắc lại không chỉ một lần, chuyện ăn cơm vào vào đêm thất tịnh kia, lúc đó anh và cô còn chưa xác định quan hệ, nhưng mà lại làm chuyện mà chỉ có những người yêu nhau mới có thể làm, đáy lòng cô còn bởi vì thế mà âm thầm khổ sở, lại không nghĩ rằng, kỳ thật anh sớm đã có sở chuẩn bị.
“Cảnh tượng này, thời gian anh chuẩn bị rất lâu.” Trợ lý ngẩng đầu, nhìn quanh sân thượng một chút, sau đó chỉ vào những lãng hoa đã héo rũ, nói: “Còn cố ý làm cho người ta dùng máy bay chuyển hoa tươi đến đây, nhất là hoa cây cát cánh, ngài ấy nói cô thích, cho nên khiến cho người ta chuẩn bị cẩn thận từng cánh hoa.”
Từ lời nói của trợ lý, Kiều An Hảo lại bắt đầu hồi tưởng, có một đêm luc Lục Cẩn Niên về nhà, chỉ vào máy tính nói bản thân nhìn cảnh tượng tỏ tình trên màn hình của bộ phim mới phát sóng, lúc ấy anh còn chú ý đến một hạng mục công việc, làm như lơ đãng hỏi cô một câu, em thích như vậy ? Có đôi khi cô sẽ gật gật đầu, có đôi khi sẽ lắc đầu, nói tôi không thích, nhưng mà còn góp ý thêm nếu muốn trong phim càng thêm lãng mạn thì cần làm này đó. Chính là một đêm kia, cô nói cho anh, cô thích hoa cây cát cánh.
“Lễ tình nhân ngày đó, ngài ấy gửi tin nhắn giải thích với cô, sau đó nói chờ cô ở chỗ này, đợi cô suốt cả đêm, rạng sáng lúc ba giờ, còn mưa to, tôi nói ngài ấy vào trong phòng, ngài ấy chết sống không chịu, ngài ấy nói phải ở chỗ này chờ cô, cô không đến, chỗ nào ngài ấy cũng không đi, sau đó ngay tại trên cái ghế kia, ngài ấy cứ ngồi như vậy, như là một pho tượng.” Trợ lý nâng tay lên, chỉ chiếc ghế nhựa bên phải: “Một đêm kia, ngài ấy gọi cho cô vài cuộc điện thoại, gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, tôi biết Lục tổng nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy ngài ấy ăn nói khép nép cầu xin lấy lòng quá ai, duy độc cô, là một lần lại một lần ngoại lệ của ngài ấy.”
“Mười sáu giờ, một người cao ngạo như vậy, liền cố chấp đợi cô mười sáu giờ, cô lại thủy chung không có tới.” Lúc trợ lý nói tới đây, trong giọng nói mang theo một tia chỉ trích: “Mười sáu giờ kia với tôi mà nói, đều là một hồi dày vò, tôi không biết Lục tổng chống đỡ như thế nào.”
“Có lẽ đối với ngài ấy mà nói, chỉ cần là có liên quan tới cô, cho dù là đau đớn tê tâm liệt phế, ngài ấy cũng sẽ cam chịu, coi là trân bảo.” Trợ lý khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục giảng không nhanh không chậm với Kiều An Hảo: “Ngày ấy không chờ được cô, ngài ấy đành phải đi tìm cô.”
“Ngài ấy tìm tới những người bạn học quan hệ tốt với cô, mỗi một lần ngài ấy lại nói với bọn họ, nhìn thấy cô, nhất định phải liên hệ với ngài ấy.”