Sau khi Kiều An Hảo và Lục cẩn Niên giả làm vợ chồng, hai nguời thật sự ở cùng nhau, còn hẹn tối nay cùng nhau ăn com.
Đêm nay là đêm thất tịch của lễ tình nhân...Đây là có ý
nói bọn họ là tình nhân sao?
Lục Cẩn Niên nếu vi con của hắn, phản kích khồng lưu tình với bà ta như vậy, bà ta sao có thể từ bỏ ý đồ? Một cái tập chủng vốn không nên tồn tại trên thế giới này, dựa vào cái gì có thể có một ngày xuôi thuyền thuận gió như thế?
Hắn không bỏ qua cho bà, không cho con của bà dễ chịu, hắn cũng đừng mơ tưởng dễ qua!
Hắn không phải thích Kiều An Hảo sao? Tốt lắm a...
Kia bà khiến cho lễ tình nhân của hắn, nếm thử tư vị lỡ hẹn của người phụ nữ mà hắn yêu nhất...
Hàn Như Sơ nghĩ đến đây, khóe môi gợi lên một tia ý cười âm lãnh, đáy mắt thoáng hiện một tia hết giận, sau đó cầm điện thoại lên, gọi cho một số điện thoại, giả bộ kích động, đối với bên kia điện thoại nói: “An Hạ sao? Là
ta, bác Hứa đây...Là Kiều Kiều đã xảy ra chuyện, lúc
nó vừa mới lên cầu thang, đụng phải vân di, sau đó từ trên
cầu thang ngã xuống...Gia Mộc đã đưa nó đi bệnh viện
...Ưh...Ta cũng rất lo lắng, tình huống thoạt nhìn có chút không tốt...Thật sự xấu hổ, ở nơi này của ta lại
xuất hiện loại chuyện ngoài ý muốn này...”
Trợ lý mua mẫu tây trang mới nhất của Armani, màu xanh da trời.
Lục Cẩn Niên da trắng nõn, mặc ở trên nguời, thêm thân hình mạnh mẽ anh tuấn, giống nhu vuơng tử từ trong lâu đài bước ra.
Nhưng mà mới sáu giờ rưỡi, thời gian đến giờ Lục cẩn Niên hẹn Kiều An Hảo ăn cơm, còn một giờ, xe đã vững vàng đứng ở cửa “Lệ Cảnh Hiên”.
Vì để không khí tỏ tình, lãng mạn mà lại im lặng, Lục Cẩn Niên trực tiếp bao cả tầng cao nhất của “Lệ Cảnh Hiên”, cho nên lúc hắn từ thang máy lên tầng cao nhất, “Lệ Cảnh Hiên” vốn ồn ào náo nhiệt, phá lệ yên tĩnh.
Quản lý dẫn Lục cẩn Niên đi đến bàn mà anh ta đã sắp xếp trước, đẩy cửa gỗ ra, vòng qua nội thất, kéo ra bức màn, lập tức liền nhìn thấy cảnh đêm.
Lễ tình nhân đêm thất tịnh năm nay, thời tiết phá lệ tốt, đèn với đủ màu sắc ánh sáng ngọc, ánh trăng sáng tỏ, cách đó không xa đèn đuốc huy hoàng ở cổ cung, những cây nến trên sân thượng sáng lung linh, phía trên cũng treo đầy đèn màu sáng rực rỡ, buổi sáng máy bay đua hoa tuơi tới, huơng khí tràn ngập.
Quản lý đua Lục cẩn Niên tiến vào, liền lui đi ra ngoài, Lục Cẩn Niên đi đến trước sân thượng, anh tuần thủ quy luật nam trái nữ phải, ngồi ở vị trí bên trái, đá cẩm thạch trên mặt bàn theo phong cách Châu Âu, cây pháo bông kiều diễm ướt át cùng với ánh nến lung linh, nhìn vị trí còn trống trước mặt, trong lòng dâng trào mà rung động.
Anh nâng cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, đã sáu giờ bốn mươi ba phút, thời gian Kiều An Hảo đến, còn có bốn mươi bảy phút.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, bình tĩnh ngồi đó, dưới đáy lòng ngẫm lại lời thoại đã chuẩn bị một lần, hai bàn tay giao nhau, bởi vì dùng sức qua mức, khóp xương nhô lên, để lộ nội tâm khẩn trương của anh.
Trợ lý đứng ở một bên, nhìn ra được Lục cẩn Niên có chút căng thẳng, vi thế liền hảo tâm cổ vũ Lục cẩn Niên, mở miệng nói: “Lục tổng, ngài bày ra cảnh tượng này, vô cùng lãng mạn.”