Lục Cẩn Niên biết Kiều An Hảo cùng Lâm Thi Ý từ trước đến nay không hòa thuận, điện ảnh lần này lại là anh tuyển , anh có điểm sợ cô mất hứng, đầu tiên là quay đầu nhìn thoáng qua cô, sau đó liền tiến đến bên tai của cô, thấp giọng mở miệng nói: “Là ai không ánh mắt như vậy, tuyển một nữ chính kém như vậy?”
Kiều An Hảo đương nhiên biết Lục Cẩn Niên đang hạ thấp Lâm Thi Ý, đòi cô niềm vui.
Thẳng thắn mà nói, thoạt nhìn Lâm Thi Ý trong hiện thực so với bản thân xinh đẹp kinh diễm hơn rất nhiều, tuy rằng không thể xưng là tuyệt thế khuynh thành độc nhất vô nhị, nhưng cũng xem như tướng mạo xuất chúng hạng nhất, nói tóm lại nếu là người hầu thì tuyệt đối không đúng chỗ.
Bất quá Kiều An Hảo xác thực không thích Lâm Thi Ý, nhất là khi ngồi xuống nhìn thấy phim chụp của vai chính, đáy lòng cũng có một tia không thoải mái, nhưng mà bây giờ nghe được Lục Cẩn Niên nói như vậy, một tia không thoải mái kia sớm đã biến thành vui rạo rực, cô uống một ngụm nước chanh, nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào Lâm Thi Ý trang dung tinh xảo trên màn hình, nói: “Có kém cỏi như vậy sao? Tôi cảm thấy hoàn hảo a......”
Kiều An Hảo nói tới đây, đột nhiên nhớ tới Lâm Thi Ý nghệ nhân ký hợp đồng với truyền thông Hoàn Ảnh, cô ta có thể đảm nhiệm vai nữ chính, sợ là 90% là do truyền thông Hoàn Ảnh đầu tư, vì thế liền lấy di động tra nhà đầu tư bộ phim này một chút, quả nhiên là xuất phẩm của truyền thông Hoàn Ảnh, vì để chúc mừng ngày lễ tình nhân đêm thất tịch sẽ công diễn, mà cái tên thứ nhất của người đầu tư, chính là: Lục, Cẩn, Niên!
Thế mà tự mình mắng bản thân không có mắt a...... đáy lòng Kiều An Hảo ngọt lan tràn đến trên mặt, cười tươi đẹp động lòng người, quay đầu, tiếu sinh sinh hỏi một câu: “Vậy anh cảm thấy tôi xinh đẹp sao?”
Lúc Kiều An Hảo đi ra khỏi nhà, sợ bị người nhận ra, nên đeo một chiếc kính râm to, bây giờ ngồi ở trong rạp chiếu phim, ánh sáng mờ tối, bởi vì cô xem chiếu bóng, bỏ kính xuống, mặt mày không có trải qua trang điểm, linh khí sạch sẽ, ánh sáng trong phim ảnh phản chiếu ngược ở đáy mắt của cô phát ra ánh sáng càng chói, Lục Cẩn Niên vẻ mặt xem đến ngẩn người, liền gật gật đầu, không chút do dự nói: “Xinh đẹp.”
Kiều An Hảo nghe được lời khen, đưa màn hình điện thoại di động tới trước mặt Lục Cẩn Niên, quyệt quyệt miệng, mở miệng mang theo vài phần không vui nói:“Nhưng mà, anh vừa mới nói anh không có ánh mắt! Kia chẳng phải nói là tôi không đẹp sao?”
Lục Cẩn Niên hoàn toàn không nghĩ tới Kiều An Hảo sẽ dùng lời nói của chính mình nói nghẹn chính mình, anh há to mồm, trong khoảng thời gian ngắn anh không có tìm ra lời để biện giải, cuối cùng đành phải rầu rĩ ngậm miệng lại.
Kiều An Hảo nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Lục Cẩn Niên, khóe môi nhịn không được giơ giơ hướng lên trên, tiếp tục quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, không biết có phải do tâm tình tốt hay không, cô lại cảm thấy Lâm Thi Ý kỳ thật cũng không phải khiến người chán ghét như vậy.
Lục Cẩn Niên ngồi ở một bên, thời khắc chú ý Kiều An Hảo, tuy rằng anh thấy vẻ mặt thực sự đang xem chiếu phim của cô, trong lòng vẫn còn có chút bất an, sau một lúc lâu, nhịn không được nghiêng đầu hỏi một câu: “Kiều Kiều, chúng ta có nên ra ngoài đi dạo một chút hay không?”
Kiều An Hảo lắc lắc đầu, không có để ý tới Lục Cẩn Niên, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, nhìn cảnh tượng bên trong nam chính và nữ chính cùng nhau chọn váy cưới.
Lục Cẩn Niên im lặng đại được khoảng 3 phút, chỉ vào Lâm Thi Ý đang khóc trên màn hình lớn, nghiêng đầu nói với Kiều An Hảo: “Hành động này thật sự không đúng, khóc tuyệt không tập trung tinh thần!”
Kiều An Hảo làm như không có nghe thấy, nâng lên bàn tay hướng túi bỏng ở bên cạnh, bởi vì không thấy, sờ soạng vào khoảng không.