Kiều An Hảo ăn một miếng khoai, nhìn đại khái qua kế hoạch công tác, phát hiện nơi ăn cơm đều là khách sạn nổi tiếng của thành Bắc Kinh, vì thế liền mở miệng hỏi: “Bộ phim lần này quay ở Bắc Kinh sao?”
“Uh.”
Kiều An Hảo xem lần lượt từng khách sạn lại một lần, sau đó chỉ vào một cái tên khách sạn trên màn hình máy vi tính: “Ở đây đi, xuyên qua cửa sổ cũng có thể nhìn thấy cố cung, ban đêm ăn cơm, phong cảnh rất đẹp, lúc quay xong hình ảnh cũng sẽ rung động.”
Lục Cẩn Niên lại “Uh” một tiếng, sau đó Kiều An Hảo liền cúi đầu, tiếp tục nhìn nội dung phía dưới: “Bữa tối dưới ánh sáng của cây đền cầy, con gái đều thích...... Còn về màu hoa, hẳn là muốn dùng màu lam mê hoặc, tương đối cao quý, tuy rằng tôi thíc là cây hoa cát cánh...... Ăn cơm Tây đi...... rượu vang......”
Lục Cẩn Niên thỉnh thoảng “Uh” một tiếng, giả bộ như đang nghe ý kiến của Kiều An Hảo, nhưng mà đáy lòng của anh, đang lặng yên không một tiếng động ghi nhớ kỹ từng lời nói của Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo đưa ra ý kiến xong, tiếp tục ngồi trở lại chỗ cũ xem ti vi, Lục Cẩn Niên ngồi ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng gõ xuống máy tính hai cái.
Kiều An Hảo xem một bộ phim về tình yêu và hôn nhân, nữ chính trong phim bị chồng trước vứt bỏ, gặp gỡ nam chính giàu có, hai người một lần yêu nhau, cuối cùng lúc kết hôn, lại bị người nhà nam chính phản đối, nguyên nhân là do nữ chính đã kết hôn một lần.
Trước khi quảng cáo, lúc Kiều An Hảo xem, không cảm thấy bộ phim này có vấn đề gì, nhưng mà quảng cáo xong, nhìn thấy những lời nói cay nghiệp của mẹ nam chính, cô đột nhiên nghĩ đến, tuy rằng mình và Hứa Gia Mộc không có đăng ký kết hôn, nhưng mà đối với bên ngoài mà nói, coi như là người phụ nữ đã một lần kết hôn...... Kia Lục Cẩn Niên sẽ không ghét bỏ cô đi......
Mặc kệ là người tự tin cỡ nào đi nữa, đối mặt với người mình yêu, luôn sẽ không tự chủ mang khuyết điểm của mình phóng đại, sau đó lo lắng đối phương hội ghét bỏ.
Trong đầu Kiều An Hảo sau khi hình thành băn khoăn này, liền luôn nghĩ tới, đáy lòng càng muốn không kiềm chế được, vì thế liền không nhịn được mang theo vài phần ảo não nói với Lục Cẩn Niên đang dùng máy tính xử lý công việc ở bên cạnh: “Xong đời, tôi cùng nữ chính này quá giống nhau, đều là người phụ nữ đã qua hôn nhân, chẳng phải tôi cũng sẽ bị người ghét bỏ, tôi còn trẻ, Lục Cẩn Niên, tôi sẽ không là không gả được chứ?”
Lục Cẩn Niên nghe được Kiều An Hảo thầm oán, đem tầm mắt từ trong máy vi tính chuyển tới truyền hình trên màn ảnh, anh nhìn chằm chằm bên trong nam chính đang khóc nói lời chia tay với nữ chính, sau đó liền cúi đầu, tiếp tục đánh máy, miệng lại thanh nhẹ đạm nói một câu: “Nếu thật sự gả không được, tôi cưới em.”
Tuy rằng Kiều An Hảo biết, Lục Cẩn Niên chỉ là muốn nói một câu an ủi, nhưng mà trái tim của cô lại không ngừng gia tăng tốc độ, cô nhìn không chuyển mắt khỏi TV, một lát sau, mới làm cho tâm tình của bản thân bình tĩnh lại một chút, sau đó mở miệng, cười tủm tỉm lôi kéo nguyên âm dài nói: “Tốt, cho đến lúc này, khẳng định sẽ có rất nhiều người hâm mộ tôi.”
Ngón tay Lục Cẩn Niên gõ bàn phím, trở nên có chút cứng ngắc, anh cố gắng trấn định, quay đầu, nhìn về phía Kiều An Hảo.
Sườn mặt cô gái, ở ngọn đèn chiếu xuống, phản xạ ra một tia nhu hòa, bên dưới hàng lông mi dài cong vút, là một đôi măt to đen như mực, nhìn chằm chằm TV, khi thì vụt sáng.
Kiều An Hảo không có nghe thấy tiếng gõ bàn phím của Lục Cẩn Niên, tò mò quay đầu liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái, kết quả liền đụng vào tầm mắt của anh, đối mắt nhìn nhau.