Lục Cẩn Niên nói tới đây, giống như đang nhớ lại hồi ức cũ, im lặng trong chốc lát, mới tiếp tục nói rõ ràng: "Sau này, bởi vì một kỷ niệm khó quên mới thích trời mưa.”
Trái tim Kiều An Hảo chợt lỡ một nhịp, thì ra anh thích trời mưa, cũng có nguyên nhân giống cô... Chẳng qua cô vì một người, mà .anh vì một hồi ức cũ.
Có lẽ từ lần kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên Lục Cẩn Niên ôn hòa nhã nhặn nói chuyện phiếm với cô, khiến cho lá gan của cô trở nên lớn hơn rất nhiều, bất giác hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng mình: "Chuyện gì khiến anh thích trời mưa?”
Lục Cẩn Niên nhìn mưa lớn ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đôi mắt trở nên đa cảm: "Chuyện kia là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc gần gũi với người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi…”
Lục Cẩn Niên nói tới đây, bất chợt ý thức được mình đang nói gì, lập tức dừng lại.
Kiều An Hảo đứng ở một bên, tập trung tất cả lực chú ý, đang chờ Lục Cẩn Niên nói tiếp, nhưng chờ hồi lâu, lại không nghe Lục Cẩn Niên mở miệng nói tiếp, có chút nghi ngờ, quay đầu nhìn về Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nhìn thấy qua cửa sổ thủy tinh trước mặt, thấy vẻ mặt cô bé đang nhìn mình chờ đợi.
Chuyện 5 năm trước, anh không có tư cách theo đuổi cô, cho dù yêu say đắm, cũng chỉ có thể đơn phương chôn dấu tình cảm tận đáy lòng, mà mới vừa rồi anh không để ý, suýt nữa tiết lộ tâm sự của mình.
Yết hầu Lục Cẩn Niên khẽ chuyển động, để cho lý trí đè ép tất cả cảm xúc mạnh mẽ xuống, nhàn nhạt nói một câu: "Quên đi, thật ra cũng không có gì để nói.”
"Ồ." Kiều An Hảo lẳng lặng đáp một tiếng, không nói chuyện, chỉ nhìn mưa rơi ngoài trời, tâm tư nhẹ nhàng bay xa.
Lục Cẩn Niên nói, khi trời mưa để cho anh gặp được người quan trọng nhất cuộc đời anh, anh thích cô bé kia sao?
Thì ra anh cũng giống cô, cũng nhờ trời mưa mà gặp được người mình yêu nhất cả đời này, chỉ có điều, cô thích anh nhất, anh lại thích người khác nhất.
Ban đầu bởi vì có cùng sở thích với anh, mà lòng kích động ngọt ngào phát ngấy, lúc này lại tràn đầy nhàn nhạt đau buồn và chua xót.
Sau đó hai người không ai mở miệng nói với nhau một câu nào nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn mưa to ngoài trời, nghĩ tới tâm sự của mình.
Anh nghĩ tới, anh yêu cô.
Cô nghĩ tới, cô thương anh.
Mưa Bắc Kinh thường thường là mưa rào, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, song đã nửa tiếng, mưa to dần dần chuyển thành mưa nhỏ, đến cuối cùng, bầu trời đen nhánh cũng xuất hiện vô số ánh sao lấp lánh.
Lúc này Kiều An Hảo mới khẽ phục hồi tinh thần lại, phát giác vậy mà mình và Lục Cẩn Niên đứng trước cửa sổ nhìn mưa lâu như vậy.
Kiều An Hảo quay đầu, thấy anh còn thất thần nhìn mưa ngoài cửa sổ, cô chờ giây lát, nghĩ đến việc anh cho trợ lý tìm mình, cho nên mở miệng, hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"