Sao khi đi qua hơn 200 bật thang, trước mặt hắn xuất hiện hai cánh cửa một đen một trắng.
- Song môn sinh tử trận.
Trong hai cửa một cái là sinh, một cái là tử nhưng thật chất cả hai đều là tử môn quan, Lý Tinh bắt thủ ấn chỉ thấy hai cánh cửa chuyển động rồi hợp nhất thành một cái đại môn vừa đen vừa trắng vô cùng kì dị.
Lý Tinh bước qua đại môn, trước mặt hắn là một căn phòng rộng lớn, xung quanh có rất nhiều đồ vật nhưng lại không có ai trong này.
Hắn đi đến chiếc bàn duy nhất trong phòng, trên đó có đặt vài quyển thư tịch, bên ngoài thư tịch có ghi Thượng Quan lão nhân.
- Là tên bựa nào đây ?
Nghĩ tới nơi này là lãnh thổ Trường Hà cho nên hắn chưa nghe qua cái tên này cũng là dễ hiểu, chuyện ở Trường Hà nên hỏi dân Trường Hà.
Nghĩ liền làm, Lý Tinh đưa hai nữ ra bên ngoài sao đó giải thích toàn bộ mọi chuyện cho hai nàng biết.
Mộng Tử Đài gật đầu.
- Thượng Quan lão nhân là một vị địa cấp trận sư nổi danh Trường Hà vài chục năm về trước, từng có lời đồn Thượng Quan lão nhân cất giữa một món bảo vật vô cùng quý giá đến cuối cùng bị một đám người không rõ lai lịch giết hại.
- Bảo vật sao ?
Lý Tinh như đánh hơi được mùi thơm, hai mắt tỏa sáng nhìn xung quanh, nơi này đúng là cất giữ không ít thứ.
Hắn đi tới trước mở hai cái gương báo lớn nhất ra, một luồn ánh sáng màu lục tỏa ra khắp căn phòng.
- Mộc tinh thạch.
Thứ này cũng giống với thủy tinh thạch Lý Tinh tìm được bên dưới Tây hồ, bên trong ẩn chứa mộc nguyên chi lực có lợi ít rất nhiều với hồn giả mộc hệ, từ kích thước hai gương báu có lẽ nơi này có hơn 2 vạn mộc tinh thạch.
Tuy mộc tinh thạch quý giá nhưng vẫn chưa đủ để đám người kia ám sát một địa cấp trận sư, lúc này thanh âm Đường Hi phía sao hắn truyền tới.
- Lý Tinh mau qua xem thứ này.
- Gì vậy ?
Hắn vừa bước tới thì thấy tiểu công chúa cầm một cái đan đỉnh màu đen vừa nhìn đã biết là bất phàm.
- Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắt lai toàn bất phí công phu.
Mấy tháng nay Lý Tinh luôn tìm kiếm một cái đan đỉnh vừa ý nhưng không gặp, không ngờ bây giờ lại có được tuy chỉ là một cái đan đỉnh địa cấp trung phẩm nhưng thiết kế vô cùng tốt hơn nữa còn được rèn luyện từ hắc nguyên chi thạch.
Ba người tìm kiếm thêm một lúc chỉ phát hiện một số yêu đan, binh khí… hoàn toàn không có bảo vật giống như Tử Đài nói.
- Có thể làm đám người kia đã đoạt được bảo vật nên bỏ qua cái động phủ này.
Lý Tinh âm thầm suy đoán, một thứ đồ vật còn quan trọng hơn động phủ địa cấp trận sư thật khiến cho người ta tò mò.
Ba ngày sao, một đám hắc y nhân chạy tới địa đạo, dẫn đầu là một hắc bào lão giả, nhìn hang động trống không trước mặt, ánh mắt lão âm trầm đến đáng sợ, khóe miệng trào ra máu tươi.
-Trưởng lão…
Hai tên hắc y nhân vừa mở miệng đã bị hóa thành hắc khí, hồn phi phách tán.
- Không cần biết các ngươi dùng cách nào nhất định phải tìm ra tên khốn đó.
- Tuân lệnh.
Hắc bào lão đầu xoay người rời đi, đến khi hình bóng của lão biến mất mấy tên hắc y nhân lén thở dài.
- Trong phúc có họa.
Hắn không biết tại sao huyễn trận lại biến thành huyễn sát trận mém chút đã vây chết trưởng lão trong đó, nếu lão đầu kia chết đi bọn chúng cũng không sống nổi.
Lại thêm 2 tháng trôi qua, thời gian Đế viện khảo thí chỉ còn hơn 5 tháng, lúc này là thời điểm các thế lực ở Nam vực tuyển chọn nhân tài tham gia khảo thí, nơi náo nhiệt nhất chắc chắn là tứ đại hoàng gia học viện.
Mỗi hoàng gia học viện có 100 danh ngạch khảo thí, trong đó Vũ viện chiếm gần 7 phần, 3 phần còn lại chia đều cho Đan viện, Trận viện và Kim viện.
Nhìn qua thì Vũ viện chiếm ưu thế nhưng thực tế viện tử Vũ viện còn nhiều hơn tổng số viện tử các viện cộng lại, chỉ tính viện tử chân truyền đã có gần 100 người, viện tử đủ điều kiện khảo thí cũng có hơn 1000 người cho nên muốn lựa chọn ra 64 người là chuyện không dễ.
Hoàng gia học viện sẽ căn cứ vào điểm cống hiến của viện tử để chọn ra 512 người có điểm cao nhất sao đó sẽ cho bọn chúng so tài, thể lệ là người có điểm cống hiến cao nhất sẽ so tài với người đứng ở vị trí thứ 512 cho đến khi chỉ còn lại 64 người sẽ ngừng.
Trong suốt nữa tháng thi đấu cuối cùng tứ viện đã hoàn tất việc chuẩn bị, các danh ngạch điều đã có chủ, trong đó người đứng thứ nhất Vũ viện là Tần Như Nguyệt, thứ 2 là Lâm Tử Hào…
Bên trong một căn phòng ở Kim viện, Lý Tinh nhắm mắt ngồi trên giường, hắn thở ra một luồn hắc khí.
- Đại công cáo thành.
Trong vòng hai tháng qua hắn đã thành công đột phá từ hồn binh ngũ cấp lên bát cấp, tốc độ nhanh vô cùng đến Cao Cường cũng nghi ngờ hắn cắn thuốc nhưng khi lão kiểm tra thì phát hiện căn cơ Lý Tinh vẫn vững chắc như trước mới trợn mắt rời đi.
Thật ra thì Lý Tinh đúng là cắn thuốc lên cấp bởi vì có thần hỏa giúp hắn tiêu đốt đan độc nên không cần phải lo, hắn vừa rời phòng liền nhìn thấy một nữ tử đang ở phòng khách giúp hắn thu dọn vật dụng, Lý Tinh đi tới phía sao nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
- Không phải còn nữa tháng sao ? cần gì phải gấp như vậy.
- Ta sợ đến lúc đó lại để quên vài thứ.
Đường Hi dựa vào lòng đối phương, ánh mắt u buồn, nữa tháng sao hắn phải đi đến Đế viện lúc đó nàng và hắn sẽ mỗi người một nơi.
Mặt dù từ khi tiến vào hoàng gia học viện Lý Tinh chưa làm được tích sự gì nhưng hắn là đệ tử duy nhất của Cao Cường nên cũng nhận được một cái danh ngạch, đây là một trong những quyền lợi của chân truyền đệ tử.
- Lần này ta đi là để sao này trở lại đón nàng.
- Ta biết.
Tiểu công chúa khẽ gật đầu nhưng trong lòng vẫn không nỡ.
- Chàng có thể cho ta đi cùng không ?
- Đế viện không phải là nơi tốt cho nàng.
- Ta không quan tâm, chỉ cần có chàng ở bên cạnh là đủ rồi.
Lý Tinh hoàn toàn có thể để Đường Hi bên trong càn khôn giới chỉ nhưng làm vậy thật không công bằng với nàng, Đế viện không chứa hoàng tộc đó là quy củ bất thành văn, mấy lão bất tử kia sẽ không vì một thiên tài như hắn mà phá vỡ, nếu Đường Hi đi theo hắn thì cả đời nàng chỉ có thể ẩn trốn như một phạm nhân.
- Tiểu Hi nếu nàng không muốn thì ta sẽ không đi nữa.
Tiểu công chúa ngẩn đầu, nàng nhìn ánh mắt ấm áp của hắn nở một nụ cười.
- Ta chỉ đùa với chàng thôi, chàng nhất định phải trở thành cường giả sao đó trở về đón ta.
- Thê tử ngốc, ta hứa với nàng.
- Phụ vương muốn gặp chàng.
Lý Tinh nhếch môi.
- Nhạc phụ đại nhân sợ ta lại trộm nàng đi sao ?
Hai người tâm sự một lúc, Lý Tinh theo Đường Hi tiến cung gặp lão vương chủ, tiểu công chúa chỉ đưa hắn tới cửa phòng rồi rời đi.
Lý Tinh mở cửa bước vào, đối diện hắn là một bóng lưng cao lớn, uy nghiêm.
- Tham kiến vương chủ.
- Đã chuẩn bị xong chưa ?
- Đã xong.
Đường Ngạo Thiên xoay người, ánh mắt không vui không giận nhìn Lý Tinh.
- Lần này có mang tiểu Hi đi cùng không ?
- Không có.
- Tiểu tử ngươi thật có lương tâm, tuy bản vương đã đồng ý chuyện của ngươi cùng tiểu Hi nhưng nữ nhi của bản vương cũng không thể tùy tiện gã cho người ngoài.