Lý Tinh á khẩu, không lẽ lão đầu trước mặt biết đọc tâm thuật, dù sao đi nữa cũng không thể nhận tội.
- Thảo dân không dám, chỉ là lần đầu diện kiến vương chủ nên trong lòng có chút lo lắng.
- Từ khi vào phòng, tiểu tử ngươi đã lén nhìn bổn vương 3 lần, chỉ với điều này bổn vương có thể lập tức mang ngươi đi trảm thủ.
- Thảo dân xin nghe chỉ giáo.
- Tiểu tử ngươi không sợ chết sao?
- Sợ nhưng vương chủ muốn giết thảo dân đã sớm một chưởng đập chết, cần gì phải nhiều lời như vậy.
- Tay của bổn vương không đập sâu kiến.
Ánh mắt Đường Ngạo Thiên lóe lên.
- Cũng không giết nhân tài.
- Đa tạ vương chủ khen ngợi.
Lý Tinh đoán không sai, lão đầu trước mặt chỉ đang hù hắn nhưng cái đuôi của hắn đâu dễ dàng lú ra như vậy, trong đầu hắn còn ẩn chứa trăm vạn truyền thừa của đế vương chút thủ đoạn của lão sao qua được pháp nhãn của hắn.
Lão vương chủ làm sao lường được bước ngoặt này, trong mắt lão Lý Tinh chỉ là một nhân tài có kiến thức luyện kim hơn người.
- Cao Cường nói tiểu tử ngươi là một thiên tài giả kim hiếm có, theo ngươi thì một nhân tài như vậy bổn vương nên giữ hay nên thả.
- Minh vương sẽ không bắt hiền tài.
- Thả ngươi đi chẳng khác nào thả hổ về rừng, lưu họa ngày sau, bổn vương không muốn nhìn thấy tiểu tử ngươi làm việc cho mấy vương quốc bên cạnh.
- Nhưng nếu vương chủ bắt thảo dân ở lại chẳng phải là nuôi hổ trong nhà sao?
- Thả không được, giữ không xong người nghĩ bổn vương có nên trừ khử mối họa này không?
Đường Ngạo Thiên dùng ánh mắt hứng thú nhìn tiểu tử trước mặt.
- Nói bổn vương nghe thử.
- Chuyện vương chủ giết hiền tài truyền đi sao này còn ai dám đến làm việc cho vương chủ, nhân tài tuy nhiều nhưng kẻ sợ chết cũng không ít.
- Những lời này không đơn giản, tiểu tử ngươi càng không đơn giản, Vân nhi nói không sai.
Lý Tinh không ngờ chuyện hôm nay lại có liên quan đến Đường Vân, hôm đó Đường Vân đánh hắn một trận nhưng nàng cũng phát hiện Lý Tinh có vẻ không đơn giản như vẻ bề ngoài nên đã âm thầm phái người điều tra, kết quả đúng như nàng dự đoán.
×
— QUẢNG CÁO —
Đường Ngạo Thiên nhìn ra bầu trời bên ngoài hoàng cung, ánh mắt ưu tư.
- Bổn vương sẽ không bắt ép ngươi nhưng có một điều người nhất định phải nhớ, mãnh đất này là nơi ngươi sinh ra, bổn vương hi vọng ngươi sẽ không làm hại nó.
- Thảo dân xin ghi nhớ.
- Nếu ngươi đồng ý trợ giúp bổn vương, chuyện của ngươi với Hi nhi bổn vương có thể xem xét, đi đi.
- Thảo dân xin cáo lui.
Lý Tinh rời khỏi hoàng cung trong lòng thầm cảm thông cho tiểu công chúa ngây thơ thiện lương kia, bị người cha yêu thương nhất xem như một quân cờ nếu để nàng biết được nhất định sẽ khóc đến cạn nước mắt.
- Cuối cùng thứ quan trọng nhất vẫn là thực lực, chỉ cần ta nắm giữ sức mạnh tuyệt đối sẽ không ai nắm giữ được vận mệnh của ta.
Nghĩ liền làm, Lý Tinh không trở về học viện mà đến Vạn Bảo các mua vài cái hồn thú để tiểu hắc hấp thu còn hắn thì mua vài cái trận pháp, nguyên liệu luyện kim để chuẩn bị thí luyện ở Tây hồ.
Lại thêm 2 tháng bình yên trôi qua, Lý Tinh thuận lợi đột phá 2 cấp bật thành công tiến vào hồn sĩ cấp 5, giờ hắn đã đủ trình đi săn yêu thú.
- Đó là thứ gì vậy ?
Đường Hi nhìn con cá trên tay Lý Tinh, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn hứng thú, trong 2 tháng học chung nàng nhìn thấy tên bên cạnh chế tạo ra rất nhiều bảo vật kì lạ hơn nữa chỉ dạy nàng không ít thứ còn nhiều hơn cả Cao Cường, trong đầu nàng đã từng suy nghĩ không biết nên gọi Lý sư phụ hay Cao sư phụ đây.
Lý Tinh nhìn con cá nhỏ trong tay có hình dáng giống như một con cá thông thường chỉ có cái miệng là vô cùng to, vẻ mặt hài lòng.
- Thứ này gọi là tàu ngầm mini, có thể kết hợp rất tốt với vệ tinh mini cùng với máy tính bảng.
- Kết hợp như thế nào ?
- Đợi đến lúc đó ngươi sẽ biết.
- Không nói thì thôi.
Sáng hôm sao, đoàn người bắt đầu khởi hành bên ngoài hoàng gia học viện, chuyến đi lần này tổng cộng có 10 người, dẫn đầu là Đường Vân, khi biết tin Đường Hi đến Tây hồ thí luyện thì nàng phải quản lại mọi chuyện để đi theo bảo vệ tiểu muội của mình.
Lâm Tử Nghiên nhỏ giọng ganh tị với Đường Hi.
- Đường Hi nhị tỷ của ngươi đúng là thương ngươi, chẳng giống như đại ca của ta suốt ngày chỉ biết tu luyện.
- Ca ca của ngươi cũng rất tốt, lúc huynh ấy vừa về chẳng phải đã tặng ngươi một đầu hồn thú hỏa hệ huyền cấp sao ?
- Ừ thì… mọi người đã tới đủ sao nhị tỷ của ngươi vẫn chưa tới ?
×
— QUẢNG CÁO —
- Chắc cũng sắp tới.
Lúc sao Đường Vân xuất hiện, khí chất cao quý cùng vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn mọi người.
- Chuyến đi lần này ta sẽ cùng Lỗ Dương dẫn đội, trong quá trình tập luyện tất cả đều phải làm theo chỉ dẫn nếu ai vi phạm lập tức rời đội.
- Rõ.
Bên cạnh Đường Vân còn có một nam tử anh tuấn, đây chính là thiên tài hạng 9 trên long bảng, Lỗ Dương.
Từ Huyết Nguyệt vương thành đến Tây hồ xa hơn 1000 dặm nếu đi bộ phải mất đến vài tháng nhưng ngồi yêu cầm thì chỉ mất vài ngày. Bên trong hoàng gia học viện có nuôi gần 100 đầu yêu cầm lớn nhỏ dùng để chở học viên đi thí luyện, yêu cầm nhỏ nhất có thể chở mấy người còn đầu yêu cầm lớn nhất có thể chở hơn 100 người.
Đường Vân dùng một đầu huyền cấp yêu cầm chở toàn bộ học viên đến Tây hồ, trên đường đi nàng liên tục giản giải kiến thức về nơi này đặt biệt là những vùng nguy hiểm và những yêu thú không thể động vào.
- Tam nhãn thanh oa là loài vô cùng độc, chúng thường sống ở các khu đầm lầy khuất nắng, một khi nhìn thấy phải lập tức rời đi…
Lý Tinh ngồi bên cạnh Đường Hi, hai tay nắm chặt hai cộng lông chim, bộ dáng của hắn bây giờ nhìn giống như đang cưỡi ngựa hơn ngồi chim, ánh mắt đảo khắp nơi.
- Sao không có gì vậy nè ? ít nhất cũng phải có một sợi dây an toàn chứ ?
Độ cao của yêu cầm hiện tại là 2500m so với mặt đất nếu chẳng mai rơi xuống thì 100 cân chỉ còn lại 100g mà thôi.
Lâm Tử Nghiên nhìn bộ dáng hoảng sợ của Lý Tinh cười nói.
- Không phải ngươi đang sợ đó chứ ?
- Các ngươi chẳng lẽ không sợ sao ? rơi xuống một cái là teo đó.
- Ngươi yên tâm trước khi người kịp chạm đất chắc chắn con yêu cầm này sẽ hứng được ngươi.
- Hèn chi lại bay cao như vậy.
Bay càng cao thì thời gian rơi xuống càng lâu như vậy cũng đồng nghĩa với việc càng có nhiều thời gian cứu người. Nghĩ đến đây, lá gan của Lý Tinh lớn hơn không ít, hắn thử buôn hai cộng lông yêu cầm ra.
- Đúng là đồ tốt cầm lâu như vậy mà cũng không đứt, thật ra từ nãy đến giờ ta chỉ muốn thử xem hai công lông này có chắc không thôi.
- Thì ra là như vậy?
Tử Nghiên, Đường Hi nhìn nhau mỉm cười, ngoài miệng thì nói như vậy trong lòng hai nàng nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết.