Tiết học bắt đầu ngay khi Cố Miên trở vào phòng học. Cô đối với ánh mắt của cả đám sinh viên khi thấy người khác gặp họa kia lại làm như chẳng thấy. Chỉ điềm nhiên trấn định ngồi vào bàn của mình lấy sách ra, Trần Cảnh Thiên cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô bạn của mình.
Giảng viên cũng tự nhiên chẳng ngạc nhiên khi thấy những cảnh tượng như vậy, suy cho cùng ông cũng chỉ là giảng viên đại học bình thường, thật sự không thể tùy tiện chọc vào mấy cậu ấm cô chiêu này, ông không muốn mất việc.
Trong lớp thi thoảng truyền đến mấy tiếng xì xầm, Trần Cảnh Thiên nhìn Cố Miên, cứ muốn nói lại thôi. Cậu ta thật sự rất muốn tiếp tục khuyên nhủ Cố Miên, nhưng là trước mặt bao nhiêu người như vậy, liền không thích hợp, vậy nên chỉ có thể tự mình cảm thấy gấp, bứt rứt đến chân mày nhăn tít lại. Mà Cố Miên lại chẳng hề để tâm đến cậu ta, chuyên tâm vùi đầu vào sách vở.
Mỗi tiết học trôi qua, mỗi người ở đây đều có mỗi loại tâm tư khác nhau, chuông tan học vừa vang lên, giáo sư thu sách vở, đi nhanh khỏi cửa, chỉ để lại hai từ ngắn gọn, "Tan học." Sau đó liền mất hút, cũng chẳng thèm quản phản ứng của đám sinh viên.
Mười một giờ ba mươi, vừa đến lúc thời điểm ăn cơm chưa, Cố Miên đứng lên thu thập đồ đạc, chuẩn bị đến căn tin ăn cơm, bỗng dưng bị một cánh tay tránh trước mặt cô, cô ngước mắt nhìn, Triệu Nguyệt hai tay bắt chéo trước ngực đứng trước mặt cô. Bởi vì ngược lại với ánh sáng nên Cố Miên cũng chẳng có biện pháp nhìn thấy rõ ràng biểu tình của cô ta.
"Mợ cả nhà họ Hạ?" Triệu Nguyệt thấp giọng cười nhạo một tiếng, nhưng nghe ra trong đó vẫn thấy rõ sự khinh thường. "Có thể đáp lên cành cao Hạ gia, Cố gia các người cũng có năng lực không tệ." Mặc dù tận lực che giấu, nhưng trong lòng Triệu Nguyệt vẫn không tránh khỏi vô cùng ghen tị.
Không cần biết những lời đồn đại về cậu cả của Hạ gia ở thành phố Vân Hải, Cố Miên nếu đã gả vào Hạ gia, thì thân phận địa vị nháy mắt sẽ tăng lên như giá cổ phiếu, đặc biệt khi nghe những người tham gia yến tiệc hôm qua nói lại, Hạ phu nhân dường như rất yêu thích cô con dâu này.
Triệu Nguyệt cô ta chính là ỷ vào có Triệu lão gia yêu thương, nên mới có thể hoành hành ngang ngược kiêu ngạo như vậy. Còn Cố Miên thì sao, nếu như cô được Hạ phu nhân sủng ái, thì về sau dù cho có là người của những thế gia hào môn khác ở Vân Hải cũng phải cung kính với cô. Ở Hạ thị, các phương án hoạt động của công ty đều Hạ chủ tịch ra mặt, nhưng trên thực tế, người có quyền quyết sách chính là Hạ phu nhân. Vài năm trở lại đây, Hạ Tuấn Khiêm dần dần tiếp quản Hạ thị, Hạ phu nhân mới lui về tuyến sau mà thôi.
Có thể có được sự yêu thích của Hạ phu nhân, liền tương đương có được giấy thông hàn cấp VIP để tiến vào giới thượng lưu của Vân Hải. Mà lại có ai lại không muốn lấy lòng Hạ phu nhân kia chứ?
Trần Cảnh Thiên một bên nhìn Triệu Nguyệt, cậu ta vốn đã chẳng thích cô ả này ngày nào cũng kiếm chuyện với Cố Miên, vừa nghe cô ta nói, liền phản bác: "Cô lại muốn thế nào, nếu cô ghen tị đến đỏ mắt thì cũng có thể kêu ông cô bắc cho cái cầu nhỉ, nghe nói Hạ gia vẫn còn cậu hai đó!" Trong lòng Trần Cảnh Thiên dù là không chấp nhận chuyện Cố Miên lấy Hạ Tuấn Khiêm, nhưng khi nhìn thấy Triệu Nguyệt kia vì vậy mà hâm mộ ghen tị, tức đến đỏ mắt, cậu ta cũng không nhịn được mà vui vẻ một trận.
Một lời kia của Trần Cảnh Thiên khiến sắc mặt Triệu Nguyệt nháy mắt liền đen xì âm trầm. Đáy mắt cô ta toàn mây mù mà liếc Trần Cảnh Thiên một cái, cười lạnh với Cố Miên, "Đáp lên được cành cao Hạ gia thì thế nào? Ngẫm lại mà xem, sinh hoạt của nửa đời mày sẽ trôi qua thế nào ha Cố Miên? A, thanh tâm quả dục, thủ tiết một đời. Ngược lại rất hợp với Cố Miên mày nha." Cô ta vừa dứt lời, những kẻ ngồi bên xem kịch vui liền cười vang, ai nấy đều hiểu rõ, "Thủ tiết một đời" kia là thế nào.
Cố Miên trừng mắt nhìn, khóe miệng hơi mím, có chút nghi hoặc mà nhìn Triệu Nguyệt. Cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, mới nói: "Vì cái gì mà cậu nghĩ tôi thủ tiết cả đời?" Thanh âm của Cố Miên có chút nghi hoặc, giống như chẳng hiểu gì mới hỏi.
Cố Miên chưa nói xong. mọi người đều xửng sốt, tựa hồ chẳng hiểu được ý tứ của cô, Triệu Nguyệt nhíu mày nhìn Cố Miên, trong lòng bỗng có dự cảm gì đó chẳng tốt đẹp gì, mà ngay khi dự cảm càng lớn thì lại nghe Cố Miên nói tiếp: "Hạ Tuấn Khiêm anh ấy có được hay không, tôi thử nghiệm là biết. Nếu chưa tận mắt thấy, Triệu Nguyệt cậu lại có thể khẳng định anh ấy không được, bộ cậu thử rồi sao?"
Mọi người "..."
Không khí nhoáng cái lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều dùng biểu tình kinh hãi mà nhìn Cố Miên, nhìn như kiểu Cố Miên chẳng phải người ở trái đất này, mà Trần Cảnh Thiên cũng vì lời này của cô mà trấn kinh một trận.
Cố Miên lại giống như chẳng phát hiện ra cảm xúc của đám người có gì đó không đúng lắm, cô nói xong lại dừng một chút, bỗng nhiên nhìn thẳng vào Triệu Nguyệt, hơi gật đầu, nhã nhặn nói: "Cảm ơn cậu đã quan tâm đến cuộc sống tương lai của tôi và anh Tuấn Khiêm, tôi sẽ giúp cậu chuyển tâm ý này của cậu đến anh ấy."
Triệu Nguyệt kinh hãi, câm nín. Cố Miên định chuyển lời thế nào? Chẳng lẽ cô ta muốn chuyển lời với Hạ Tuấn Khiêm rằng Triệu Nguyệt mình giễu cợt cuộc sống vợ chồng của bọn họ? Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Nguyệt thoáng cái xanh mét, nhưng lại chẳng thể phản bác được gì, chỉ có thể trừng mắt mà lườm Cố Miên ôm sách rời đi. Trần Cảnh Thiên cũng nhanh chóng hồi phục tinh thần nhướng mày mà nhìn Triệu Nguyệt một cái, đúng là tự bê đá đập chân mình, đủ đẹp mặt luôn!
Triệu Nguyệt nhìn theo bóng dáng Cố Miên mãi xa, hai tay cô ta siết chặt, móng tay găm vào da thịt đến phát đau, vì cái gì mỗi lần đều là như vậy, khốn kiếp mà. Cô ta cố gắng áp chế giận dữ trong lòng, trừng mắt với mấy người hớt chuyện xung quanh, "Nhìn cái gì, vui lắm sao?"
Mọi người ồ lên một tiếng lập tức cũng tán đi...