Dự tiệc mừng thọ của bà nội xong, Hàn Lam Vũ và Hàn Tử Lam đều bị mấy ông chú thi nhau chuốc rượu, nếu không vì tửu lượng bọn họ cao thì đã ngã gục tại bữa tiệc rôi.
Trong bữa tiệc đa phần đều là họ hàng gần xa hoặc có quan hệ thân thiết lắm thì mới được mời cho nên không khí bữa tiệc rất vui vẻ, đầm ấm.
Đàn ông uống rượu, đàn bà hàn huyên, nhân dịp này Huyền Thanh còn dắt tay con dâu đi khoe một vòng, cũng là để cho Đan Tâm biết thêm họ hàng nhà họ Hàn.
Nhiều người đã gặp Đan Tâm ở đám cưới nhưng chưa có giao lưu với cô được nhiều, hôm nay trực tiếp nói chuyện cùng cô thấy cô nói chuyện lễ phép, dễ thương, lại có vẻ bề ngoài xinh đẹp, ưa nhìn, dễ có thiện cảm nên mọi người cũng rất hoan hỷ và quý mến đứa cháu dâu này.
Hàn Lam Vũ bị chuốc đến say mềm, hản phải trốn ra một góc để nghỉ ngơi, Đan Tâm mang tới cho hẳn một ít đồ ăn, sợ hắn chỉ biết uống mà không ăn gì lót dạ sẽ hại bao tử, nhớ tới chuyện tối qua, cô lại không thể làm lơ hắn được, trước mặt ba mẹ thì bọn họ vẫn là vợ chồng hạnh phúc.
“Hàn Lam Vũ, anh ăn cái này đi…
Doãn Đan Tâm chưa dứt lời, Hàn Lam Vũ đã đưa tay ôm lấy eo cô kéo lại, tựa đầu vào ngực cô nhắm mắt.
“Hàn Lam Vũ, anh làm gì thế?”
Đan Tâm có chút bất động, hắn đang ngồi trên ghế nhưng đã cao tới ngực cô khi cô đứng rồi.
Bàn tay đang giữ đĩa thức ăn liên bất động trên không trung.
Hàn Lam Vũ dụi dụi vào ngực cô mấy cái rồi siết chặt eo cô, giữ chặt cô trong lòng.
“Đứng yên đi, để anh dựa vào một lúc!”
Hẳn dịu dàng như vậy có phải đã lầm tưởng cô với Triệu Y Trân hay không? “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đâu rồi?”
Một ông chú có vẻ đã say lắm rồi, hai cúc áo trên còn bị bung hết ra, tiến đến nắm lấy tay Hàn Lam Vũ đang đặt trên eo cô kéo đi.
Hàn Lam Vũ lờ mờ mở mắt ra, tay kia vẫn đang ôm eo Đan Tâm kéo cô đi theo.
“Nào nào, đâu thể chạy nhanh như thế được!”
Mấy ông chú này thực chất là đang hợp sức chuốc say hai người trẻ đây mà.
“Ấy!”
Đan Tâm kêu lên một tiếng rồi vội đặt đĩa thức ăn lên bàn gần đó.
Đan Tâm bị kéo vào giữa hội đàn ông, Hàn Tử Lam cũng đã đứng không vững nữa rồi, chiếc áo sơ mi có chút xộc xệch, tay áo săn mấy lao, đầu tóc có chút rối bời nhưng nhìn chung lại thấy mệt sự quyến rũ toát ra từ người anh, đúng là đã đẹp thì đầu tóc quần áo thế nào thì cũng vẫn đẹp.
Hàn Tử Lam bị mọi người mời rượu nhiều nhất vì tính ra, đây là bữa tiệc họp mặt người thân đầu tiên sau khi hẳn về nước.
Tửu lượng hắn khá tốt nên vẫn chưa gục được, Hàn Tử Lam mỉm cười nhìn cô rồi đưa ly rượu cho cô: “Làm một chút không?”
“Em không biết uống!”
Đan Tâm khó xử nói.
“Cô ấy không biết uống rượu, để anh uống thay cô ấy!”
Hàn Lam Vũ đưa tay đón lấy ly rượu từ Hàn Tử Lam rồi uống cạn.
Hàn Lam Vũ không rời Đan Tâm nửa bước, tay ôm chặt eo cô, Đan Tâm chỉ còn biết mỉm cười và mỉm cười, ngoan ngoãn đứng im trong lòng hắn.
Nhìn thấy vợ chồng hai người tình thâm mến thâm làm cho bà nội và ba mẹ hắn rất vui vẻ, tuy nói Đan Tâm đang là sinh viên cho nên bọn họ không thúc ép hai đứa có con sớm nhưng nhìn hai đứa hạnh phúc như thế thật khiến bọn họ mong chờ.
Tan tiệc, cánh đàn ông đa phần đều không tỉnh táo nữa, phải phụ thuộc vào phu nhân bọn họ đưa về.
Bà nội tuy không thích không khí ồn ào nhưng có thể nhìn anh chị em cùng các con các cháu quây quần như thế là tốt.
Về đến Hàn gia, Tử Lam đã được người làm đưa về phòng, còn Hàn Lam Vũ thì ngồi ở ghế sofa, đầu gục lên vai Đan Tâm, hai tay ôm chặt lấy eo Đan Tâm không cho cô làm gì.
Hàn Thanh Triết cũng có chút say nên đã đi nghỉ, chỉ còn bà nội và Huyền Thanh ngồi ở ghế trò chuyện với bọn họ.
“Đan Tâm, đợi người làm hầm canh giải rượu xong, con mang cho Tiểu Vũ uống nhé! Để mẹ đi xem thế nào!”
Huyền Thanh lật đật vào phòng bếp xem xét.
Bà nội cũng mỉm cười nhìn cháu trai: “Có vẻ nó đang mệt, Đan Tâm, hôm nay các cháu ngủ lại ở đây đi, về nhà giờ này bà cũng không an tâm!”
Đan Tâm cũng không tiện từ chối, hôm nay không biết hẳn còn đi nổi mà về nữa không.
“Cháu biết rồi ạ!”
Đan Tâm trả lời bà sau đó nhìn thấy Huyền Thanh bưng hai bát canh lên, cô liền muốn đứng dậy nhưng chỉ mới nhich mông được một tí đã bị Hàn Lam Vũ ôm lại, giọng say chẳng khác nào làm nũng Đan Tâm: “Em muốn đi đâu?”
“Được rồi, ngồi yên đó đi”
Huyền Thanh mỉm cười đưa tới cho Đan Tâm một bát, vốn biết con dâu hiểu chuyện nên Huyền Thanh vuốt đầu cô một cái rồi bưng khay đứng dậy: “Con lo cho Tiểu Vũ nhé, mẹ lên xem Tử Lam thế nào!”
Bà nội cả ngày nhận quà và lời chúc của mọi người cũng đã thấm mệt, Đan Tâm muốn dìu bà về phòng cũng bất lực, Hàn Lam Vũ, rốt cuộc hôm nay hắn bị làm sao mà lại nhõng nhẽo và bám cô như thế chứ? Hàn Lam Vũ ngoan ngoãn để cho cô đút canh, sau đó phải nhờ đến người làm thì cô mới đưa hắn lên phòng nổi.
“Này, tôi muốn đi tắm, chú buông tôi ra đi, định ôm tôi đến lúc nào?”
Doãn Đan Tâm không cần phải diễn kịch nữa, trực tiếp kéo tay hẳn ra nhưng không được.
Đan Tâm thở dài, hóa ra Hàn Lam Vũ lúc say lại ngoan ngoãn thế này à? Nữ nhân nào cũng có thể ôm à? Doãn Đan Tâm bực dọc hất tay hẳn ra ngồi dậy, cô hơi xoay người lại, hình như hẳn đã ngủ rồi.
Doãn Đan Tâm nhanh chóng đi lấy đồ rồi vào nhà tắm.
Cô cởi đồ ra rồi ngâm mình trong nước ấm, thật thoải mái.
Đang thư giãn thì đột nhiên, cánh cửa phòng tắm bật mở, Hàn Lam Vũ mắt nhắm mắt mở bước vào, hoàn toàn không nhìn thấy cô đang khỏa thân mà.
“Aaaaaaaaa.”
Đan Tâm hét lên rôi che tay trước ngực.
“Hàn Lam Vũ, chú vô lại, sao lại rình tôi tắm?”
Hàn Lam Vũ bây giờ nghe câu được câu không, cứ tiến đến phía trước, đi tới bồn tắm thì không còn biết cái gì, ngã nhào về phía Đan Tâm, Đan Tâm vừa không dám đứng dậy khỏi mặt nước, vừa trừng trừng mắt nhìn cơ thể đàn ông đè nặng trên người cô, môi chạm môi khiến Đan Tâm nín thở.
Đan Tâm mở to mắt ra nhìn, cơ thể Hàn Lam Vũ càng lúc càng nặng, đè lên cô khiến cô lọt thỏm xuống bể.
Hàn Lam Vũ, tôi không thở được! Cú ngã vừa rồi cùng với nước ấm trên bể làm cho Hàn Lam Vũ tỉnh táo mấy phần, ngay khi nhận thấy người trước mắt đang môi kề môi với cô lại khỏa thân, vóc dáng kiều diễm, làn da trắng trẻo mịn màng khiến hắn không cầm lòng được.
Hàn Lam Vũ đưa tay sau ót cô ôm lấy rồi hôn lên môi cô ngấu nghiến, cánh tay không an phận sờ đến những nơi hẳn muốn sờ.
Đan Tâm tự hỏi hắn có ý thức rằng hai người đang ở trong bể nước không chứ? Cô đang bị ngạt nước, không cách nào đẩy hẳn ra được.
Cũng may, Hàn Lam Vũ không định dìm cô tới chết, hắn nhấc bổng cô lên khỏi mặt nước, chiếc lưỡi vẫn không ngừng khuấy đảo trong miệng cô, bàn tay đã chạm đến nơi nhạy cảm sâu nhất trong cô khiến ý chí Đan Tâm trở nên mạnh mẽ, cô dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra rồi mạnh tay tát hắn một cái, đôi mắt cô đỏ ngâu, giọt nước mắt không kiềm chế được lăn dài, cô chưa từng phải chịu sự sỉ nhục đến mức này.
Đan Tâm vội vàng đứng dậy với tay lấy chiếc khăn choàng tắm mặc vào rồi chạy ra khỏi phòng tắm.
Hàn Lam Vũ ngồi trong bể nước ngẩn người nhìn bóng dáng Đan Tâm rời khỏi tầm mắt, hắn vừa làm gì vậy? Hành động của hắn không phải là muốn cưỡng bức Đan Tâm sao? Hàn Lam Vũ chưa từng mất lý trí như thể cả khi hắn say, chỉ cần hắn còn nhận thức nhất định sẽ không làm như thể, nguyên tắc của Hàn Lam Vũ là không cưỡng bức người khác làm tình với hẳn, không bao giờ làm tình với người đã không còn trong sạch.
Vậy mà vừa rồi, hắn lại muốn cưỡng bức Đan Tâm, rõ ràng là hắn hiểu bản thân đang làm gì!