Doãn Đan Tâm vẫn mặc bộ đồng phục của trường luật, tung tăng chạy trong khu vui chơi giải trí của Thiên Đường, nơi đây là điểm vui chơi giải trí lớn bậc nhất thành phố.
Doãn Đan Tâm rất thích trò cảm giác mạnh, nhưng lại không dám chơi.
Thực ra cô cũng chưa từng được thử qua những trò này bao giờ.
“Đan Tâm, chúng ta đi cưỡi ngựa”
Hàn Tử Lam đưa tay ra đợi cô năm, Doãn Đan Tâm chạy lại cầm lấy cánh tay hắn chuẩn bị vào đường đua.
“Nhưng em không biết cưỡi ngựa”
“Không sao, có anh ở đây rồi”
Hàn Tử Lam dắt tay cô vào trong chuồng ngựa, lựa một con bắt mắt nhất rồi nói với nhân viên.
Vì Hàn Tử Lam đã biết cưỡi ngựa từ trước nên nhân viên hướng dẫn chỉ giới thiệu một chút rồi cho người chuẩn bị đồ bảo hộ giúp hai người.
Lúc ra tới đường đua, Doãn Đan Tâm kinh hãi nhìn con vật, đầu nó lắc lư nhìn ngang nhìn dọc, nhìn sang Đan Tâm làm cô mất hồn, vội lùi lại phía sau trừng mắt kinh động: “Nó…
Nó…
Sao lại lớn như thế?”
Lúc nãy nhìn mấy con vật này ở trong chuông thực sự không lớn đến mức này, cảm giác Đan Tâm thật nhỏ bé trước con vật này.
“Không sao đâu, em ngồi phía trước, anh sẽ điều khiển nó!”
Hàn Tử Lam trấn an cô.
Doãn Đan Tâm cảm thấy bất an trong lòng, cô bấu chặt tay vào nhau lắc đầu: “Nếu như bị ngã…
chắc là đau lắm!”
“Hàn Thiếu, có phải Hàn Thiếu không?”
Một giọng nói cất lên từ phía sau, một cô gái mặc chiếc quần da bó sát, chiếc áo len tắm cao cổ màu trắng, đầu gối và khuỷu tay được trang bị đồ bảo hộ cùng với chiếc mũ bảo hiểm chuyên dụng, dẫn theo một con huyết mã đi tới.
Trí nhớ của Hàn Tử Lam rất tốt, vừa gặp Bạch Thi Tịnh một lần đã nhớ, mỉm cười lên tiếng: “Bạch tiểu thư cũng tới đây cười ngựa à?”
Bạch Thì Tịnh rất vui vì Hàn Tử Lam có thể nhớ tới mình, CÔ vui về Cười: “Tôi rất thích cưỡi ngựa, mỗi tuần đều tới đây ít nhất hai lần!”
Bạch Thi Tịnh tiến lên liên nhìn thấy Đan Tâm, vẻ mặt không còn rạng rỡ như lúc trước nhưng vẫn cố giữ nụ cười trên môi: “Hàn phu nhân, cô cũng ở đây à?”
“Gọi tôi là Đan Tâm được rồi, chắc chị lớn tuổi hơn tôi”
Đan Tâm không cười nổi, mặt cứng nhắc lên tiếng.
“Đan Tâm, đưa tay đây!”
Hàn Tử Lam hơi cúi người xuống, đưa tay về phía Đan Tâm, cổ vũ: “Nếu có ngã, tôi đỡ cho em là được rồi!”
Đan Tâm nhìn vẻ mặt Hàn Tử Lam vô cùng chân thật, thực ra cô tin anh nhưng lại không tin chính mình.
Đan Tâm chậm chạp tiến lên nắm lấy tay anh, một người nhân viên bước tới giúp cô, Đan Tâm dẫm lên khung sắt ở dưới yên ngựa rồi nhảy lên, Hàn Tử Lam bắt được tay cô rôi cố định cô ở phía trước.
“Sẵn sàng chưa?”
Đan Tâm vẫn run không nói được lời nào.
Hàn Tử Lam mỉm cười rồi bắt đầu kéo dây cương, con ngựa phóng đi làm Đan Tâm hét ầm lên.
“Ơ này, đợi đã”
Bạch Thi Tịnh cũng vội vã leo lên lưng ngựa rồi đuổi theo.
Đan Tâm thật không ngờ cưỡi ngựa lại vui như thế, ban đầu cô không dám mở mắt, tay vòng ra sau ôm lấy Hàn Tử Lam, bộ dạng của cô lúc đó đúng là rất khó coi.
Nhờ tài nghệ cưỡi ngựa điêu luyện của Hàn Tử Lam, Đan Tâm có thể cảm nhận được sự thăng bằng ở trong lòng hẳn, có thể vì ở trong lòng hắn mà cô cảm nhận được sự an toàn cho nên mới mạnh dạn mở mắt.
Cảnh vật đang lướt qua trước mặt cô, tốc độ của ngựa không nhanh không chậm, đủ để cô cảm nhận được chạy như bay là như thế nào.
“A thích quá!”
Đan Tâm dang rộng cánh tay hét lên, nụ cười giòn tan vang vọng như bị bỏ lại phía sau.
Bạch Thi Tịnh kỹ thuật cũng rất tốt, mới đó mà có thể đuổi kịp bọn họ rồi, cô hét to: “Doãn tiểu thư là lần đầu cưỡi ngựa à?”
“Đúng thể…”
Doãn Đan Tâm phấn khích hét to trả lời.
“Hai người có nhã hứng đua ngựa không?”
Bạch Thi Tịnh mỉm cười thách thức rồi cưỡi ngựa vượt lên.
Doãn Đan Tâm quá khích chỉ về phía trước: ‘Dylan, tiến lên!”
Trong khoảnh khắc đó, Doãn Đan Tâm lại nhớ tới cái tên Dylan mà hét lên, Tử Lam mỉm cười: “Được!”
Hai con ngựa đua nhau khiến những người xung quanh đều hướng mắt nhìn theo, mỗi khi có trận đua đều được thông báo, bình thường mọi người mới tập ngựa sẽ ở bãi đất trông bên kia, còn đường đua này thỉnh thoảng có những người đã lão luyện mới tới đây chơi nên bất thình lình có hai con ngựa đua làm cho mọi người thu hút gián mắt nhìn.
Mọi người đều vỗ tay chúc mừng con ngựa chở một nam một nữ cán đích, cuộc đua ngẫu hứng vừa rồi thật mãn nhãn người xem.
“Tôi thua khâm phục khẩu phục!”
Bạch Thi Tịnh cho ngựa quay trái rồi chậm rãi đi tới gần ngựa của Hàn Tử Lam và Đan Tâm.
“Bạch tiểu thư cưỡi ngựa cũng không tệ!”
Hàn Tử Lam mỉm cười.
“Lợi hại, lợi hại! Cả hai người đều lợi hại!”
Đan Tâm đưa hai bàn tay hai ngón cái lên trầm trồ.
Bạch Thi Tịnh mỉm cười: “Hi vọng sau này chúng ta còn có cơ hội đua cùng nhau”
Bạch Thi Tịnh trầm tư một lúc rồi nói: “Hiện nay Bạch thị đã sát nhập vào Shine, được tập đoàn Shine bảo hộ,nhưng quyền hành vẫn rất độc lập, Hàn gia có ơn với chúng tôi, sau này hi vọng có thể gặp gỡ mọi người nhiều hơn!”
Hàn Tử Lam mỉm cười: “Bạch tiểu thư yên tâm, chúng ta lại sắp gặp lại nhau rồi!”
Hàn Tử Lam yêu chiều cúi đầu: “Đan Tâm, còn muốn đi một vòng, xem cảnh không?”
“Đương nhiên là có!”
Đan Tâm phấn khích nói.
“Vậy, Bạch tiểu thư, hẹn gặp lại!”
Hàn Tử Lam nói rồi phi ngựa ra khỏi hàng rào, hướng đến con đường mòn dân vào khu rừng nhân tạo, mọi người thường tới đây cưỡi ngựa để có cảm xúc chân thật nhất.
“Ơ này..
Đáng ghét, chị em chồng có cần phải thân thiết đến mức đó không? Nhưng anh ấy bảo sẽ gặp lại sớm là có ý gì?”
Bạch Thi Tịnh đoán già đoán non rồi bực mình rời đi.
* Doãn Đan Tâm định sẽ về sớm để nấu ăn mang vào cho Dư Cảnh Nam, nhưng chơi đến tối muộn còn mắc mưa làm cho cả hai người ướt sũng, Hàn Tử Lam phải gọi người mang tới hai bộ đồ rồi vào khách sạn gần đó tắm rửa.
Lúc tắm rửa thay đồ xong đã gần bảy giờ tối, Hàn Tử Lam đưa Đan Tâm vào một nhà hàng sang trọng ăn tối, cảm giác uất ức khó chịu buổi sáng sớm đã được người bạn mới Hải Quỳnh, Dư Cảnh Nam và Hàn Tử Lam lấp đầy, tâm trạng Đan Tâm hiện tại đặc biệt tốt.
Doãn Đan Tâm ăn rất ngon miệng, còn mua thêm một phần để mang đến cho Dư Cảnh Nam.
Hàn Tử Lam rút ví ra lấy thẻ thanh toán rồi đi lấy ô tô đón Đan Tâm vào bệnh viện.
Dư Cảnh Nam vừa xem bệnh án vừa đi về hướng văn phòng, Đan Tâm và Hàn Tử Lam vừa hay đến trước cửa, Đan Tâm mỉm cười tươi gọi với: “Dư Cảnh Nam, chú không sợ u đầu sao?”
Dư Cảnh Nam ngẩng đầu, bắt gặp Đan Tâm và Hàn Tử Lam, hắn đóng tài liệu lại, nở nụ cười bước tới: “Sao hai người lại tới đây?”
“Tôi mua đồ ăn cho chú nè, thức ăn ở nhà hàng năm sao đó, chú đừng để nguội rồi mới ăn, phí lắm đẩy!”
Đan Tâm nháy mắt: “Là tiền của Hàn Tử Lam đó, tâm ý của tôi, chú không ăn luôn thật uổng phí công chúng tôi đội mưa mang tới, chắc ai đó sẽ buồn đấy!”
Doãn Đan Tâm kéo kéo cổ tay áo Hàn Tử Lam.
“Phải, phải.
Nam Nam, anh là bác sĩ mà chẳng ăn uống khoa học tí nào!”
Hàn Tử Lam phụ họa.
“Được rồi, muộn lắm rồi.
Hai người mau về đi, tôi dùng bữa xong sẽ tan ca luôn.
Thật may, tôi còn định tan ca về nhà mới ăn!”
Dự Cảnh Nam cười trêu.
“Biết ngay là chú còn chưa ăn mà.
Chú nhớ ăn đấy nhé!”
Đan Tâm vẫy tay tạm biệt rồi cùng Hàn Tử Lam ra về.
Dư Cảnh Nam cầm túi thức ăn trên tay mỉm cười bước vào phòng, điện thoại hắn để quên trên bàn, lúc cầm lên xem đã có không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của Hàn Lam Vũ rồi.
Dư Cảnh Nam mỉm cười để máy lên bàn rồi tiến đến dùng bữa ngon lành, gọi nhiều như thế chắc để tìm ai đó, Đan Tâm cũng sắp về rồi, hắn khỏi cần gọi lại.