Hôm nay Hàn Tử Lam cũng không có việc gì ra ngoài, hắn lấy ở đâu ra một bộ bầu cua tôm cá cho mọi người chơi.
Ban đầu Hàn Thanh Triết không hưởng ứng một chút nào, cảm thấy Hàn Tử Lam về một thời gian đủ lâu rồi, hẳn cũng phải tới công ty làm việc với anh trai, làm quen với môi trường trong công ty.
Hàn Thanh Triết bây giờ rất ít tới công ty, mọi hoạt động đều được trợ lý của ông là Viên báo cáo lại, Viên là một người trung thành, lại có kinh nghiệm và năng lực cùng với Lam Vũ đã làm việc rất tốt rồi.
Ông cũng muốn để cho con trai được cọ xát nên rút ra dần, hai người con của ông đều được học hành đến chốn, là nhân tài hiếm có, đương nhiên ông phải rèn luyện cho hai người thật tốt, Tiểu Vũ tuy có nhiều thành tích nổi trội nhưng còn trẻ không tránh khỏi sai lầm còn Tử Lam thì ít khi biểu đạt ra bên ngoài nhưng ông biết hắn có tư duy rất tốt, cần phải rèn luyện nhiều hơn.
Cuối cùng, bàn chơi chỉ có bốn người, Doãn Đan Tâm rất thích những trò may rủi như thế này, kết quả khiến cô thật kích động.
“Ba cua, là ba con cua đó, em thắng nữa rồi!”
Doãn Đan Tâm vui sướng bật lên, quả nhiên hôm nay thần may gõ cửa nhà Đan Tâm rồi.
“Ấy chà, Đan Tâm nhà ta có máu cờ bạc quá, càng đánh càng hăng, càng hăng lại càng lời!”
Huyên Thanh mỉm cười, nãy giờ chỉ có bà nội và Đan Tâm là may mắn, Hàn Tử Lam cầm cái còn Huyền Thanh thì đen đủi, đặt con nào là con đó bị bỏ lại, chẳng ra làm sao.
“Mình à, mình vào đặt giúp em một con đi, phen này em phải cho Tử Lam phá sản mới được!”
Huyền Thanh hăng máu nói.
Hàn Thanh Triết nãy giờ ở bên ngoài làm bộ không quan tâm, nhưng vẫn hiểu rõ thế cục, lên tiếng: “Em chỉ cần đặt theo Đan Tâm là được rồi!”
“Đúng vậy nhỉ, Đan Tâm, mẹ tin con!”
Huyền Thanh quay sang nhìn Đan Tâm đặt ngôi sao hi vọng.
“Vậy mẹ phải chia lãi cho con đẩy nhé!”
Đan Tâm đưa tay đặt con cá và bầu, rồi quay sang nhìn mẹ đòi quyền lợi.
“Nhất trí, miễn sao là có thể làm cho Tử Lam phá sản!”
Huyền Thanh vui tươi đập tay với con dâu kết liên minh.
“Hai người thật xấu tính, mẹ có thua lỗ thì cũng có ba bù lại rồi, còn Đan Tâm, chồng em là cái máy kiếm tiền đấy, vậy mà hai người cũng nỡ bóc lột túi tiền của con nữa sao?”
Hàn Tử Lam than phiên.
“Bà nội, trong nhà này chỉ còn có con và bà nội thôi đấy!”
Hàn Tử Lam bắt đầu tìm kiếm Tiên minh.
“Bà già cả rồi, tiên có để làm gì? Nếu con phá sản, bà sẽ dùng số tiền này để cưới vợ cho con, chịu không nào?”
Bà nội rốt cuộc là đang về phe ai vậy? Làm mọi người một phen cười bể bụng vì hắn.
“Bà này…”
Hàn Tử Lam cạn lời.
Lần này lại khác, Huyền Thanh vừa theo Đan Tâm, mấy con mà Đan Tâm chọn liền không trúng, mấy ván liên tục làm Tử Lam hả hê không thôi, còn Đan Tâm bắt đầu toát mồ hôi, chuyện tâm linh chẳng nói hay được.
Hàn Thanh Triết ở bên ngoài quả thực không ngồi yên được nữa, ông đi tới ngồi xuống bên cạnh Huyền Thanh, đặt cược lớn vào con gà mà từ nãy giờ rất ít vào, kết quả ba con đều là con gà khiến mọi người đều toát mồ hôi, Huyền Thanh ôm châm lấy chồng khâm phục: “Đúng là trời sinh mình ra là để kiếm tiền mà, còn em là được lộc trời ban sao?”
Hàn Thanh Triết vừa vào, thế cục liền thay đổi, như thể thần may mắn vừa phũ phàng dứt áo dọn khỏi nhà Đan Tâm mà tới với vợ chồng Huyền Thanh khiến cô đứng ngồi không yên.
Hàn Thanh Triết thật không ngờ, trò chơi may rủi lại kích thích lớn đến thế, càng thua càng muốn gỡ, càng thắng càng muốn tiến lên, đúng là không cách nào thoát ra được.
Thấy Đan Tâm vẫn nhấp nhổm không chịu yên, Hàn Tử Lam có chút mỉm cười, hẳn câm lấy tay cô kéo một cái, Doãn Đan Tâm vừa đứng dậy liền bị một lực kéo lại khiến cô ngã nhào về hướng đó.
“Đan Tâm, em chỉ có kết hợp cùng anh mà thôi!”
Cuộc chiến hiện tại nói đúng ra là giữa Đan Tâm và Hàn Tử Lam đấu với Huyền Thanh và Hàn Thanh Triết, giữa bọn họ kết hợp ai mới là người sinh ra nhiều may mắn mà thôi, còn bà nội đúng kiểu gương mặt bất biến giữa dòng đời vạn biến, bà chẳng cần may mắn từ ai, cũng chẳng cần ăn to trúng lớn, ván nào cũng ăn một đến hai con như này là bà vui rồi, chễm chệ ngồi khoanh chân mà nhìn hai bên đấu trí với nhau.
“Đúng là chưa trải qua hết cái khổ thì một chuyện nhỏ nhoi cũng khó tránh kích động!”
Lời lẽ của bà chính là đang cười bọn họ sao? Một tiếng cười ồ phát ra, trong căn biệt thự rộng lớn thế này lại có lúc nhộn nhịp như thế.
Doãn Đan Tâm thua rồi, cô ôm lấy bà nội kẽ má: “Cháu cần chỗ dựa tinh thần, tâm hồn cháu đang bị tổn thương sâu sắc!”
Đúng là những ván sau Doãn Đan Tâm bị thần xui xẻo ám, thua đậm đến nỗi trắng tay, cũng không hiểu sao Hàn Tử Lam trước đó lại để tiền của hắn chung với cô, lúc chia làm hai vẫn còn một ít, vừa vặn còn những hai đồng xu, mỗi người một đồng, tâm hồn cô cũng được an ủi phần nào.
“Đồng tiền này con sẽ để nó bên mình, hôm nay xui xẻo như vậy sau này nhất định có thể cải vận!”
Đan Tâm bi thương nói.
Lời của cô làm Hàn Tử Lam nảy ra một ý định, cô vừa tung đồng xu lên, hắn liên nhanh tay hơn bắt lấy.
‘Ấy, của em mà, của em…
Đan Tâm vươn người lên đòi lại bằng được, hôm nay cô không thế nào tay trắng ra về.
Hàn Tử Lam bỏ cả hai đồng xu vào túi quần, mỉm cười: “Cho anh mượn, sẽ trả lại em saul”
“Đan Tâm à, tới đây bà cho con tiên!”
Bà nội mỉm cười phúc hậu như một bà tiên làm Đan Tâm cảm động chết đi được.
Cô chìa má tới: “Bao nhiêu cũng được ạt”
Bà nội bật cười, ôm lấy má cô hôn liền mấy phát làm cô sướng điên lên ôm lấy bà giậm chân nhảy, vẻ mặt mất sổ đỏ vừa rồi đã biến mất, lại quay về là đứa trẻ tinh nghịch, ngọt ngào rôi.
“Tới đây, tới đây.
Ba mẹ chia tiền cho con.”
Huyền Thanh ôm một đống tiền mặt cười tươi như hoa, chưa bao giờ bà lại cầm tiền mà vui vẻ như thế.
“Vậy còn con? Con cũng được chia phần chứ?”
Tử Lam mỉm cười.
“Không cho con.
Con lấy vợ đi sau đó muốn gì cũng được!”
Huyền Thanh không thèm đếm xỉa tới con trai, dắt tay con dâu đi ra ghế sofa đếm tiền, còn kích thích hơn cả việc công ty thắng dự án lớn, ba chồng cô đúng là đặc biệt xuất sắc, có ba chồng như thế cô đúng là được thơm lây, vui vẻ mà đếm tiền cùng Huyền Thanh.
Bộ ghế sofa dát vàng theo lối cổ điển càng làm nổi bật không gian sang trọng của phòng khách.
Doãn Đan Tâm mặc bộ quân áo lông hình thú ngồi khoanh chân trên ghế xem tivi, đã gần chín giờ tối nhưng Hàn Lam Vũ vẫn chưa tới đón cô về.
Hàn Tử Lam ở bên trong đi ra, mặc áo khoác da chỉnh tề đi tới: “Để anh đưa em vê!”
Doãn Đan Tâm nhảy từ trên ghế xuống, lên tiếng: “Để em đi chào bà nội và ba mẹ”
“Này, dép của em…”
Hàn Tử Lam gọi với, Doãn Đan Tâm mới cảm thấy lành lạnh ở bàn chân, dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
Hàn Tử Lam thở dài mỉm cười, hắn đi tới xách đôi dép lông tiến đến cúi người quỳ một chân xuống rồi lần lượt nhấc chân của cô lên, giúp cô mang dép vào.
Doãn Đan Tâm chạy nhanh vào chào bà nội và ba mẹ để ra về, Huyền Thanh đi ra ngoài tiên Đan Tâm, bà mặc bộ pijama lụa tơ tằm, khoác thêm một chiếc khăn choàng hiệu bản to, bà mang cặp sách của cô đưa tới cho Tử Lam bỏ lên xe rồi đi tới kéo khóa áo của Đan Tâm lên kín cổ: “Giữ ấm một chút”
“Mẹ vào nhà đi kẻo lạnh ạ”
Đan Tâm ôm lấy mẹ một cái.
Huyền Thanh cũng mỉm cười hôn vào má cô một cái: “Chúc con ngủ ngon nhé!”
“Chúc mẹ ngủ ngon ạ!”
Đan Tâm vẫy tay tạm biệt bà rồi đi tới bước vào ghế lái phụ mà Hàn Tử Lam đã mở sẵn.
“Đưa con bé vào tận cửa nhé, bên ngoài trời lạnh lắm!”
Huyền Thanh chu đáo dặn dò con trai.
Hàn Tử Lam đi tới mở cửa xe mỉm cười với bà: “Ai không biết lại nghĩ mẹ có hai người con trai và một người con gái.
Mẹ vào trong đi ạt!”
Nói rồi, Hàn Tử Lam lái xe rời đi, người làm chốt cửa cẩn thận lại, Huyền Thanh cũng đi vào nhà, năm nay mùa đông tới sớm hơn, mới cuối tháng mười một đã có những đợt gió mùa lạnh lẽo rồi.