Hàn Tử Lam vòng qua người Hàn Lam Vũ đến ngồi xuống bên cạnh Doãn Đan Tâm, cả người cô lạnh đến co rúm lại mà vẫn còn ngủ được.
Hàn Tử Lam mỉm cười cởi áo vest đắp cho cô.
Hàn Lam Vũ hơi hướng ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
Hắn nheo mắt bước lại gân, sau đó đá vào chân ghế năm một cái mạnh làm Doãn Đan Tâm giật mình tỉnh giấc, cú đá của hắn cũng làm cho Hàn Tử Lam giật mình.
“Chú…
Anh đã đi làm về rồi à?”
Doãn Đan Tâm tức tối định măng hắn chợt nhận ra Hàn Tử Lam cũng đang ở đây liền thay đổi giọng điệu.
Hàn Lam Vũ cầm lấy áo của Tử Lam trả lại cho hẳn rồi nắm lấy tay Đan Tâm kéo dậy.
Đan Tâm bị kéo bất ngờ liên nhào vào lòng hắn, Hàn Lam Vũ một tay ôm chặt cô trong lòng, một tay đút vào túi quần hỏi: “Sao em lại ra ngoài này ngủ?”
Đan Tâm sụt sịt mấy cái rồi lên tiếng: “Ngủ chỗ nào chẳng giống nhau?”
Hàn Tử Lam hơi mỉm cười nhìn cô, Doãn Đan Tâm liếc nhìn gương mặt khó tính của Hàn Lam Vũ liên chữa lại: “Không có anh ở nhà, ngủ chỗ nào cũng chẳng thấy ngon!”
Doãn Đan Tâm chỉ nói cho Hàn Tử Lam nghe nhưng quả thực đó là lời trong lòng cô.
Hàn Lam Vũ hơi cúi đầu xuống, véo vào má cô một cái, Doãn Đan Tâm liền kéo tay hản ra rồi liếc hắn, da mặt cô mỏng, hắn muốn véo đứt da cô luôn à? “A, cháu của anh rất xinh gái lại lễ phép, cô ấy đúng là rất thân thiện, bọn em vừa gặp mà đã như quen biết từ lâu rồi đấy!”
Bạch Thi Tịnh cười tươi đi lại gần bọn họ niềm nở như những người thân quen.
Hàn Lam Vũ nhăn mặt ôm lấy Đan Tâm lùi lại: “Ai là cháu của tôi? Cô ấy là vợ của tôi.
Mà cô nên quay về nhà tắm rửa trước đi, hôm sau mời cô tới công ty, chúng ta sẽ bàn kỹ hơn!”
“Cô…”
Bạch Thi Tịnh nghe như tiếng sét đánh ngang tai, cô dường như rơi vào trạng thái chết lâm sàng, vừa xấu hổ vừa tức giận, cô vừa làm trò đùa cho người khác? Doãn Đan Tâm đứng trong lòng Hàn Lam Vũ cười gượng đưa bàn tay hai ngón lên: “Hi Hàn Lam Vũ và Hàn Tử Lam cũng đoán được là thành quả của ai.
Hàn Lam Vũ liếc Đan Tâm: “Em lại nghịch ngợm gì thế hả?”
Doãn Đan Tâm phồng má không chịu nói, lẽ nào lại vạch mặt cô ta ở đây, hơn nữa cô cũng không có bảng chứng gì, dù sao cô cũng đã trừng phạt cô ta rồi.
Một giọt, rồi hai giọt rơi xuống, một cơn mưa rào ập đến, Hàn Lam Vũ nhanh chóng cởi áo che cho Đan Tâm rồi chạy vào, Hàn Tử Lam mỉm cười đưa áo của hẳn cho Thi Tịnh: “Tính cách cô ấy có phần trẻ con, cô đừng để bụng nhé”
Nói xong Hàn Tử Lam cũng chạy vào trong nhà, Thi Tịnh có hơi ngẩn người ra nhìn nụ cười của Hàn Tử Lam, cách mà Hàn Tử Lam dịu dàng với cô, cách mà anh nói chuyện khách sáo với cô đều khiến Thi Tịnh cảm thấy ấn tượng.
Dường như chỉ có anh mới không để ý tới thân phận của cô.
“Đi tắm đi!”
Hàn Lam Vũ vừa đóng cửa lại liên ra lệnh.
Doãn Đan Tâm liếc nhìn hắn rồi đi tới ngồi lỳ ở bàn học, dù sao cô cũng đã quyết định xem hắn như không khí rôi, vì vậy cũng không cần phải nghe lời của hắn.
Doãn Đan Tâm khoanh chân ngồi trên ghế, cô rút cái bút màu hồng có chùm lông ở trên đầu đưa lên xem xét như không nghe thấy lời hắn nói.
“Đan Tâm!”
Hàn Lam Vũ đứng ở cạnh tủ quay đầu lại kiên nhẫn gọi.
Hắn càng gọi Doãn Đan Tâm lại càng làm lơ hẳn.
Lúc này, Hàn Lam Vũ nhíu mày mất bình tĩnh tiến đến phía Doãn Đan Tâm, theo phản xạ cô liền nhảy xuống khỏi ghế quay đầu lại nhìn hẳn: “Chú muốn gì hả?”
Rõ ràng cô biết hắn đang gọi! Hàn Lam Vũ: “Doãn Đan Tâm, em đang muốn chống đối tôi bằng cách này sao?”
“Chống đổi? Không hề.
Tôi chỉ dùng cách của chú, làm đúng như thế với chú mà thôi!”
Doãn Đan Tâm đứng ở bên kia bàn ghế nhìn lại Hàn Lam Vũ với vẻ ương ngạnh.
“Hửm?””
Hàn Lam Vũ cau mày, rốt cuộc cô đang muốn nói chuyện gì? Doãn Đan Tâm đưa tay ra phía sau lưng làm ra vẻ bà cụ non nhìn hắn: “Thứ nhất, chú vốn chẳng để tâm đến lời của tôi, chú luôn cho rằng ý kiến của chú là đúng, vậy chú còn nói chuyện với tôi để làm gì? Thứ hai, chú muốn tôi vào vai một cô vợ ngoan hiền của chú trước mặt người nhà chú nhưng chú lại bôi xấu tôi bằng cách dẫn những người phụ nữ khác về nhà? Hàn Lam Vũ, từ nay về sau lời mà tôi không bao giờ tin, lệnh mà tôi không bao giờ nghe chính là từ miệng chú nói ra đó.
Nghe rõ chưa?”
Doãn Đan Tâm hất mặt ra uy với hắn.
Hàn Lam Vũ cầm lấy cây thước trên bàn học của Đan Tâm đập mạnh xuống bàn một cái làm Doãn Đan Tâm hồn lìa khỏi xác, hắn lại định dọa đánh cô à? “Anh hai…”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, là giọng của Hàn Tử Lam, Doãn Đan Tâm lập tức lè lưỡi với hẳn: “Dám đánh tôi hả?”
Rồi làm bộ dạng mếu máo chạy về phía cửa, vừa định mở cửa ra Hàn Lam Vũ đã đặt cánh tay giữ ở trước cửa, lạnh lùng cúi xuống nói vào tai cô: “Doãn Đan Tâm, em ăn phải gan báo à?”
“Gan báo có ngon không? Tôi chưa ăn bao giờ!”
Doãn Đan Tâm từ từ buông tay khỏi tay cầm cửa, Hàn Lam Vũ lập tức xoay người cô lại ép vào trước cửa, ánh mắt nhìn cô lạnh lùng nhưng không còn hung dữ nữa: “Những điều lúc nãy em nói chỉ vì em để ý tới ánh mắt của người khác hay là vì em?”
“Đương nhiên là vì tôi rồi!”
Doãn Đan Tâm trả lời dứt khoát, trong lòng Hàn Lam Vũ đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng, hắn vừa nới lỏng tay cô ra, Đan Tâm thành thật nói tiếp: “Nếu một ngày vú nuôi khỏi bệnh trở về, nghe được những chuyện trăng hoa của chú có phải bà ấy sẽ tức chết không? Đối với ba mẹ và vú nuôi, bọn họ đều cho rằng chúng ta vẫn đang hạnh phúc, tôi không thể để vú nuôi biết được sự thật này huống gì bà ấy từng nhìn thấy chú đánh tôi.
Tôi không muốn đấy câu chuyện đi xa hơn nữa, chúng ta vẫn nên an ổn mà sống cho hết hai năm.
Dù sao thì chú cũng không muốn ba mẹ chú biết giữa chúng ta chỉ là tình giá mà thôi.
Có phải không?”
Doãn Đan Tâm ngước mặt nhìn hẳn, đôi mắt ngây thơ trong sáng đến vô tội.
“Em..”
Hàn Lam Vũ bất lực nhìn cô, rốt cuộc trái tim của cô có phải là sắt đá hay không? Hay nó đã thuộc về người khác cho nên khi thấy hắn ở cùng người khác cũng không mảy may khó chịu? “Tôi làm sao?”
Đan Tâm ngây ngốc nhìn hẳn.
“Vào tắm đi!”
Hàn Lam Vũ lại lạnh lùng như cũ, hắn nói rồi nắm lấy bả vai cô ném về phía sau rồi mở cửa đi ra.
Đan Tâm bị đẩy ra ôm lấy bả vai có chút đau mà lườm hắn đang bước ra ngoài, cô hắt xì mấy cái, bây giờ cô đang bị ốm tốt nhất là không nên vì hắn mà ngã bệnh, cô còn phải chữa trị khỏi cho vú nuôi nữa.
Nghĩ vậy cô liền lấy quần áo đi tắm.
Bên ngoài, Hàn Tử Lam vẫn đang đợi anh trai, hẳn vừa chọn được khách sạn để đặt tiệc mừng thọ cho bà nội, Tử Lam vừa về nước nên ba mẹ hắn muốn anh em bọn họ thân thiết với nhau nên để hai anh em đưa Đan Tâm tới đó dùng thử món trước sau đó mới sắp xếp đặt lịch.
“Anh hai, em thấy khách sạn Zelda trang trí bố cục đều rất ổn, chúng ta thử đến đó đi!”
Hàn Lam Vũ hơi mỉm cười với em trai rồi gật đầu: “Tùy em chọn”
Sau đó vỗ vỗ vào vai Tử Lam một cái rồi đi xuống cầu thang.
Hàn Tử Lam chỉ nhìn theo cũng không nói gì nữa.