Doãn Đan Tâm đi học xong về nhà, cô tức tối ném cặp lên bàn rồi nằm dài lên ghế sofa, mới một ngày mà cô đã không chịu nổi rồi.
Sự xuất hiện của mấy người vệ sĩ khiến những người xung quanh cô không được thoải mái, mỗi lần cô định nói chuyện với ai đó liền bị vệ sĩ ngăn lại, cô đâu phải là tù nhân của bọn họ chứ? “Aaa…’ Doãn Đan Tâm ức chế hét lên rồi giãy đạp chân mấy cái.
Cô không để ý Hàn Lam Vũ đã về nhà từ lúc nào, hắn cùng Dư Cảnh Nam chậm rãi đi về phía cô, Đan Tâm nhắm tịt mắt nên không biết bọn họ đang đứng ở sau ghế sofa khoanh tay nhìn cô.
Dư Cảnh Nam nhếch môi mỉm cười: “Đan Tâm ngày thường vui vẻ, hoạt bát, cậu cướp tự do của cô ấy khác nào cướp luôn cái mạng của cô ấy?”
Doãn Đan Tâm nghe thấy giọng cười của Dư Cảnh Nam liên mở mắt ra nhìn, cô giật bắn mình ngồi dậy, trừng mắt nhìn hai người: “Hai người chui ở đâu ra thế?”
Dư Cảnh Nam liếc cô: “Em xem chúng tôi là con thú à mà bảo chúng tôi chui ở đâu ra?”
“Là chú nói chứ không phải tôi nói”
Doãn Đan Tâm lườm hẳn rồi đưa tay cầm lấy cặp sách bỏ lên phòng.
Hàn Lam Vũ vẫn lạnh lùng không lên tiếng, hắn bước đến ngồi xuống ghế sofa vắt chéo chân rồi ngả lưng xuống thành ghế.
Dư Cảnh Nam chống tay lên thành ghế mỉm cười: “Tiểu Vũ, hai người tính như thế này đến bao giờ?”
“Cô ấy cũng chẳng biết hối cải”
Hàn Lam Vũ nhàn nhạt nói.
“Cậu chắc chắn là cô ấy làm à?”
Dư Cảnh Nam nghiêm túc hỏi hắn.
“Tớ đã cho cô ấy cơ hội rồi nhưng cô ấy không muốn hợp tác.
Hơn nữa không phải cậu nói, người như cô ấy thì không tin được sao?”
Hàn Lam Vũ lạnh nhạt trả lời.
“Vú nuôi thể nào rồi?”
“Cũng không phải tất cả trường hợp đều đúng…
Còn về vú nuôi, có chút không ổn lắm!”
Dư Cảnh Nam nhìn Hàn Lam Vũ sâu xa.
“Bệnh của bà ấy đã tới giai đoạn cuối rồi, thực sự không phẫu thuật không được!”
Hàn Lam Vũ: “Bao lâu mới có thể tìm được thận thích hợp?”
“Khó nói lắm, nếu có người thân hiến sẽ có khả quan hơn”
Dư Cảnh Nam đứng thẳng lưng tiến về phía Hàn Lam Vũ vỗ vào vai hắn: “Tớ quay lại bệnh viện đây, cậu cũng đừng khắt khe với Đan Tâm quá!”
Hàn Lam Vũ: “Chuyện của vú nuôi nhờ hết vào cậu!”
Dư Cảnh Nam mỉm cười vỗ vỗ vào vai hắn rồi quay đi, đối với chuyện của Đan Tâm hắn vẫn để ý lắm! Ở một diễn biến khác, Doãn Đan Tâm đi lên phòng ném chiếc cặp lên bàn học rồi nằm sấp xuống giường, tâm nhìn bị thu hút ở chiếc tủ cạnh giường.
Cô đứng dậy đi tới lần lượt mở các ngăn tủ, quả nhiên điện thoại của cô để ở trong đó.
Doãn Đan Tâm vội vàng cầm lấy mở nguồn rồi bấm một dãy số, trên màn hình xuất hiện hai chữ ‘Tu Kiệt, cô vội vàng đưa lên tai nghe.
Tu Kiệt bắt máy rất nhanh, dường như hẳn cũng đang đợi cuộc gọi từ ai đó.
/Đan Tâm, là em à? Em không sao chứ? Anh ta có làm khó em không?/ Doãn Đan Tâm nghe được giọng của Tu Kiệt thì vui mừng, cô không trả lời hẳn vội mà hỏi vào vấn đề: “Tu Kiệt, sao anh lại không đi học? Có phải vết thương bị đánh nặng lắm phải không?”
Đầu dây bên kia trả lời: /Chỉ là vết thương nhỏ, anh quen rồi.
Đan Tâm, em đừng lo lắng./ Quen? Là ý gì? Đan Tâm khó hiểu gật gù: “Không sao là tốt, không sao là tốt.
Vậy anh nghỉ ngơi đi”
Đan Tâm vừa ngắt máy quay ra, Hàn Lam Vũ đã đứng lù lù ở ngoài cửa, tim cô nảy một nhịp, giật mình hét lên: “Này chú bị điên à?”
Gương mặt Hàn Lam Vũ không một chút biểu cảm, hắn bước từng bước chậm rãi mà chắc chắn đến bên cạnh Doãn Đan Tâm, hạ thấp giọng hết cỡ nhưng trong giọng nói rất có nội lực giống như mang theo sự phẫn nộ tột cùng, chậm rãi mà nhấn nhá: “Doãn Đan Tâm, em vừa gọi điện thoại cho ai?”
“Tôi gọi điện cho bạn…”
Đan Tâm chưa kịp nói hết câu Hàn Lam Vũ đã giật lấy điện thoại trên tay ném mạnh xuống sàn vỡ tan tành, mảnh vỡ văng lên đập vào tay Đan Tâm làm cô giật mình nắm lấy tay xoa xoa chỗ bị đau.
Doãn Đan Tâm ngước nhìn hắn chằm chằm, cô đang ở cùng một kẻ như thế nào thế này? Lỗ mãng, thô bạo, tàn nhẫn, lạnh lùng và có phần cứng nhắc, khác hẳn bề ngoài phóng khoáng, hào hoa, bên trong chẳng khác nào quỷ dữ.
Đan Tâm từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với loại người như hẳn.
Không đúng, cô đã từng gặp một tên lưu manh, quấy rầy cô từ nhà đến trường, nhưng hẳn chỉ cần tiền, còn Hàn Lam Vũ, rốt cuộc hẳn muốn gì ở cô? “Hàn Lam Vũ, có phải chú thấy tôi chướng mắt lãm phải không? Có phải chú ghét tôi lắm phải không? Vậy thì chú hãy tìm người khác về đây mà chung sống cùng đi, chú đừng giày vò tôi nữa, rốt cuộc tôi gọi điện cho bạn để hỏi thăm là tôi sai sao? Lúc tôi ở trên trường chú để bọn họ kè kè không cho tôi nói chuyện, không cho tôi được thoải mái rồi về đến nhà chú cũng muốn quản lý tôi sao?”
Doãn Đan Tâm tức giận đến đỏ mặt rơi nước mắt, cô thất vọng nhìn hắn: “Hàn Lam Vũ, đây là địa ngục gì thế?”
Địa ngục? Ở bên cạnh hắn mà cô lại cảm nhận như ở địa ngục? Doãn Đan Tâm còn thậm chí muốn hắn đưa người đàn bà khác về nhà? Cô vốn dĩ không có tình cảm với hẳn.
Hàn Lam Vũ cười nhạt, quả nhiên tình cảm của cô đã dành hết cho Trương Tu Kiệt rồi.
“Cô biết vì sao không? Đó là vì mỗi lần nhìn thấy cô tôi đều rất chướng mắt!”
Hàn Lam Vũ giống như một tảng băng lạnh lùng nhìn cô rồi xoay người bỏ ra ngoài.
Đan Tâm lùi người lại tựa vào tường, hô hấp bỗng chốc trở nên dồn dập, cô từ từ ngồi xuống, trái tim cô có chút đau nhói, Doãn Đan Tâm không hiểu vì lý do gì tại sao nghe những lời hắn nói ghét bỏ cô trong lòng lại đặc biệt khó chịu như thế.
Ở bên ngoài cửa có tiếng bước chân người gấp gáp tiến đến, Ngô quản gia ở bên ngoài nói vọng vào: “Cô chủ, có chuyện lớn rồi, vú nuôi đang phải cấp cứu ở trong bệnh viện.
Dư thiểu gia gọi tới muốn cô lập tức vào bệnh viện!”
Doãn Đan Tâm thất thần vài giây, cô gạt vội nước mắt rồi bật dậy chạy ra mở cửa rồi chạy hết tốc độ xuống dưới nhà.
Tài xế riêng mà Hàn Lam Vũ đặc biệt chuẩn bị cho cô chính là một tên gián điệp.
Theo đó hắn sẽ thay Hàn Lam Vũ đưa đón cô đồng thời theo dõi cô, nhất cử nhất động đều phải báo lại cho hẳn.
Lúc Đan Tâm vào bệnh viện, vú nuôi vẫn đang được cấp cứu, Dư Cảnh Nam là bác sĩ phụ trách cấp cứu của vú nuôi.
Một vị bác sĩ khác cầm trên tay một tập hồ sơ đi đến gần Doãn Đan Tâm: “Em Là người nhà của bệnh nhân Phan Lộ Lộ phải không?”
Phan Lộ Lộ là tên húy của vú nuôi, Doãn Đan Tâm nghe xong liền đứng dậy: “Vâng ạ, đó là vú nuôi của em!”
“Đi theo tôi, chúng ta sẽ nói rõ tình hình của bà ấy”
Bác sĩ đi về văn phòng, Doãn Đan Tâm vội vàng bước theo.
“Em ngồi đi!”
Vị bác sĩ nói rồi ngồi xuống bàn làm việc, Doãn Đan Tâm ngồi xuống chăm chú nhìn bác sĩ.
“Hiện tại bà ấy đang rất nguy kịch, nếu không nhanh chóng tìm được thận phù hợp có lẽ bà ấy không sống được bao lâu nữa.
Em có thể cung cấp thông tin người thân của bà ấy, vận động bọn họ hiến thận cho bà ấy có lẽ sẽ khả quan hơn tìm kiếm người hiến thận ở bên ngoài.
Trong thời gian ngắn nếu không tìm được thận phù hợp, bà ấy có thể nguy hiểm đến tính mạng!”
Doãn Đan Tâm thất thần đi ra ngoài, cô lặng lẽ tiến đến ngồi xuống băng ghế, gương mặt tái đi nhớ lại quá khứ đau buồn.
“Phan Cảnh Liêm, mày là đứa súc sinh, Doãn gia đối với mày không bạc mà mày lại lấy oán báo ân.
Từ nay về sau, mày không còn là con của tao nữa, mày sống hay chết cũng đừng quay về tìm tao nữa, nếu mày còn dám xuất hiện trước mặt Đan Tâm, tao sẽ chết cho mày vừa lòng!”
Đan Tâm nhắm tịt mắt lại, đưa tay bịt tai.
Cô ngồi bó gối ở góc tường, suốt mấy tiếng đồng hồ không nhúc nhích.
Đột nhiên có bàn tay nắm lấy tay cô, Doãn Đan Tâm ngước nhìn hản, đôi mắt đỏ hoe.
Dư Cảnh Nam có chút thất thần nhìn cô, hẳn vừa cởi bỏ bộ bảo hộ phòng phẫu thuật xuống, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Dư Cảnh Nam quỳ một chân xuống, ôm lấy cô vào lòng: “Gô bẻ, em yên tâm đi, bà ấy đã qua cơn nguy kịch rồi!”