Hàn Lam Vũ vừa đóng cửa lại, Triệu Y Trân đã sà vào lòng hắn ôm chặt lấy hắn nũng nịu: “Anh yêu, em nhớ anh nhiều lắm!”
Hàn Lam Vũ không trả lời cô mà tiến đến bộ ghế sofa, Triệu Y Trân bám chặt lấy hắn không rời, cô ngồi lên chân hắn, ôm lấy cổ hắn, bàn tay miết nhẹ lên bờ ngực vững chãi như đá, lên tiếng: “Tiểu Vũ, anh sao vậy? Em tới đây anh không vui sao?”
“Trân Trân, em có chuyện gì thì nói đi, anh còn phải làm việc!”
Hàn Lam Vũ dứt khoát trả lời.
Triệu Y Trân rút trong túi ra chiếc điện thoại, rồi bấm cái gì đó vào màn hình, xoay lại cho hắn xem: “Anh yêu, xem đi.
Em rất vất vả mới lấy được lòng tin của hẳn đó!”
Hàn Lam Vũ cầm lấy điện thoại, bên trong là bóng lưng một người đàn ông đang ngồi xoay lưng lại, Triệu Y Trân bước ra ngồi lên chân hắn rồi ôm cổ hẳn nói: /Nghe nói công ty của Trương tổng đã giành được khu đất trọng điểm ở khu du lịch mới rồi?/ Giọng người đàn ông mang theo ý cười cất lên: /Đúng vậy, hơn nữa còn thắng một cách ngoạn mục.
Lần này Hàn Lam Vũ không thể ngóc đầu lên nổi đâu!/ /Nói vậy là anh đã nắm chắc phần thắng ngay từ đầu?/ /Đương nhiên rồi.
Con trai của Trương tổng học cùng trường với vợ của Hàn Lam Vũ.
Cô vợ sinh viên của hắn đúng là đại ngốc, lại đi giao du kết thân với đối thủ của chồng mình, thắng lợi này công lớn thuộc về cô ta…
/ Nghe đến đây, Triệu Y Trân đã tắt máy, cô ôm lấy cổ Hàn Lam Vũ õng ẹo nói: “Tiểu Vũ, anh lại tin tưởng cô ta đến mức đem chuyện của công ty nói với một đứa trẻ không hiểu chuyện như cô ta à?”
Hàn Lam Vũ nhớ lại, lúc Hàn Lam Vũ và Dư Cảnh Nam nói chuyện ở bên ngoài, Doãn Đan Tâm cũng có mặt ở đó, vẻ mặt cô cũng chẳng thèm để ý tới câu chuyện của hắn, nhưng làm như vậy thì cô được gì chứ? “Không phải cô ấy biết quan hệ giữa em và anh rồi, sợ rằng hai năm sau rời khỏi Hàn gia cô ta sẽ trắng tay nên đang tự cứu lấy mình chứ? Anh xem!”
Triệu Y Trân lại câm trong túi ra một xấp ảnh, có một tấm ảnh mà hôm ở sự kiện Triệu Y Trân đã chụp được cảnh “thân mật”
của Đan Tâm và Trương Tu Kiệt.
Hôm đó Đan Tâm bị đau đầu chóng mặt nên được Tu Kiệt đỡ lấy nhưng chủ ý của người chụp lại đang cố làm người khác hiểu lầm về bức ảnh.
Còn rất nhiều tấm hình ở trong trường chụp được Đan Tâm và Tu Kiệt cười nói vui vẻ cùng nhau, Đan Tâm ngây thơ bao nhiêu thì đối với Tu Kiệt lại động lòng bấy nhiêu.
Người ta nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, bao nhiêu ý tứ để biểu hiện rõ ràng ngay trong khung hình.
Hàn Lam Vũ nhớ đến lần đụng mặt giữa hắn và Trương Tu Kiệt ở sự kiện, Trương Tu Kiệt còn ra mặt nói đỡ cho Đan Tâm, vẻ mặt rất lo lắng.
Hàn Lam Vũ nắm chặt bàn tay lại, gương mặt lạnh lùng tỏa ra hàn khí bức người, hắn gọi điện thoại cho Lộ Tử Du, muốn hắn xác nhận lại mối quan hệ của hai người bọn họ.
Trong lòng Hàn Lam Vũ tựa như một màn sương ảm đạm, có cái gì đó vừa mất mát vừa đau lòng len lỏi trong trái tim hắn.
Triệu Y Trân mỉm cười ôm lấy cổ hắn, cánh tay vuốt ve khuôn ngực vững chãi của hẳn mà nói: “Tiểu Vũ, anh đừng buồn, dù kẻ nào quay lưng lại với anh thì vẫn còn có em ở bên cạnh anh mà”
Nói xong, Triệu Y Trân cúi đầu xuống hôn lên làn môi ấm áp của hắn, Hàn Lam Vũ lập tức phản ứng đẩy cô ra rồi đi tới bàn làm việc.
“Em về trước đi, anh sẽ tới tìm em sau!”
Triệu Y Trân có chút hụt hãng, hẳn chưa từng từ chối cô như thế.
Trong một thời gian ngắn nhưng tình cảm của Hàn Lam Vũ thực sự khác.
Vương Khải Lâm nói Hàn Lam Vũ không có trái tim quả thực không sai, cho dù trong lòng hắn không có cô cũng không được phép có người khác.
Triệu Y Trân đã xác định cả đời này hắn chỉ thuộc về một mình cô, nếu có kẻ muốn tranh giành với cô, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đó.
Triệu Y Trân xoay người lại mỉm cười: “Vậy em về trước, em sẽ đợi anh!”
Nói xong cô xoay người bước ra ngoài, gương mặt tối lại siết chặt bàn tay.
Doãn Đan Tâm, cô đừng trách tôi…! Đúng như Triệu Y Trân nói, Trương Tu Kiệt cùng với Đan Tâm rất thân thiết.
Hắn thường bảo vệ Đan Tâm trước những kẻ đàn ông muốn tán tỉnh Đan Tâm.
Nhờ có vụ này mà Hàn Lam Vũ mới biết được nhiều chuyện như thế, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên cơn thịnh nộ cuồng phong.
Hắn không biết Đan Tâm ở trong trường lại có số đào hoa như thể.
Lộ Tử Du: “Hàn tổng, phu nhân xinh đẹp như thế được rất nhiều người mến mộ cũng là chuyện thường tình, cậu ta cũng có thể chỉ là một trong số những người bọn họ.
Không thể vì thế mà nghĩ phu nhân đem thông tin tiết lộ cho đối thủ được, hơn nữa em cảm thấy..”
Lộ Tử Du hơi cúi đầu xuống, giận quá thì mất khôn, ghen quá thì mù quáng, dù là điều gì cũng không nên.
Lộ Tử Du mỉm cười.
Hàn Lam Vũ liếc hắn: “Hơn nữa làm sao? Còn có chuyện gì mà tôi không biết? Không phải cậu nói ở trong trường Đan Tâm chỉ thân thiết với hắn ta sao? Cậu đến nhà ba mẹ tôi đón Đan Tâm về đi, tôi muốn tự cô ta trả lời!”
Hàn Lam Vũ nói xong đi ra khỏi phòng, Lộ Tử Du thở dài quay người đi ra theo.
Rõ ràng lúc nào hắn cũng chê Đan Tâm trẻ con, bây giờ ai mới là trẻ con cơ chứ? Lộ Tử Du đi tới nhà Hàn Thanh Triết đón Đan Tâm, còn phải nói dối là Hàn Lam Vũ có bất ngờ cho Đan Tâm nên muốn đón cô về.
Ba mẹ hắn đều không nỡ, lâu lâu Đan Tâm mới tới ở lại một hôm, Huyền Thanh còn muốn giữ cô ngủ lại một đêm.
Vậy mà con trai bà vừa xa vợ chưa nổi một ngày thì đã cho người tới đón rồi.
Hàn Thanh Triết mỉm cười không nói gì.
Đan Tâm đột nhiên cũng cảm thấy nhớ hắn, cô hí hửng dẫn Henry tạm biệt ba mẹ rồi ra về.
Chiếc xe của Lộ Tử Dù đi từ xa tới gần căn biệt thự Proud đã trông thấy Trương Tu Kiệt đứng ở trước cổng nhà.
Doãn Đan Tâm không hiểu sao anh lại biết địa chỉ nhà cô, còn tới đây tìm cô nữa chứ.
Doãn Đan Tâm vội đập vài cái nhẹ vào cánh tay Lộ Tử Du: “Dừng lại, dừng lại!”.
Lộ Tử Du vừa dừng xe, Đan Tâm đã hí ha hí hửng nhảy xuống xe rồi chạy về phía Trương Tu Kiệt, vui vẻ gọi: “Tu Kiệt, sao anh lại ở đây?…
Doãn Đan Tâm chưa kịp vui vẻ vì gặp được bạn thì đột nhiên, Hàn Lam Vũ cùng rất nhiều tên vệ sĩ bước ra, một trong số bọn họ còn lao vào đánh cho Tu Kiệt một trận, Tu Kiệt có phản ứng lại nhưng bọn họ quá đông nên dù hẳn có võ cùng không đấu lại đám vệ sĩ tinh nhuệ của Hàn Lam Vũ.
“Dừng lại, các người đang làm gì thế? Dừng lại đi!”
Đan Tâm hét lên, nước mắt cô bắt đầu chảy xuống, cô lao vào muốn can ngăn nhưng bị Hàn Lam Vũ ôm ngang eo cô, Đan Tâm lơ lửng giữa không trung, cô giãy gia một lúc không được liền quay sang nhìn Hàn Lam Vũ: “Bất ngờ mà chú dành cho tôi đây sao? Hàn Lam Vũ, chú mau kêu họ dừng tay lại đi, nhanh lên.
Hàn Lam Vũ, chú có nghe tôi nói không hả?”
Doãn Đan Tâm hét lên trong nước mắt.
Hàn Lam Vũ gương mặt lạnh như băng, hắn đưa tay lên ra hiệu cho bọn họ dừng lại, Trương Tu Kiệt thương tích đầy mình, hắn cố ngẩng mặt nhìn Đan Tâm thều thào: “Em không sao chứ? Đan Tâm…”
Chuyện gì chứ? Cô có chuyện gì đâu chứ? Đan Tâm vội gỡ bàn tay hắn ra rồi chạy lại về phía Tu Kiệt lo lắng đỡ hắn dậy: “Tu Kiệt, anh không sao chứ?”
Hàn Lam Vũ chứng kiến một màn này đã quá đủ, Trương Tu Kiệt dám tới tận đây chứng tỏ bọn họ không phải là thứ quan hệ bạn bè bình thường như Lộ Tử Du suy đoán.
Hàn Lam Vũ tức giận bước đến nắm lấy cánh tay Đan Tâm kéo dậy rồi lôi vào nhà, Doãn Đan Tâm nhíu mày hét lên: “Hàn Lam Vũ, chú đang làm tôi đau đó, mau buông tôi ra.
Hàn Lam Vũ!”
Doãn Đan Tâm bị Hàn Lam Vũ kéo đi mà như chạy, cô hơi quay đầu lại nhìn Tu Kiệt, Lộ Tử Du đã cho người đưa hắn đi, để hắn ở đây chọc giận Hàn Lam Vũ thì thật không biết hậu quả sẽ còn như thế nào.