Ngủ một giấc đến ngày hôm sau, Doãn Đan Tâm cảm thấy trong người đã khỏe hơn rất nhiều, cô đang nằm trên ghế sofa, xung quanh tịch mịch không một tiếng động, hình như cả đêm qua Hàn Lam Vũ không về!
Doãn Đan Tâm uể oải đi xuống làm vệ sinh cá nhân, tối hôm qua uống thuốc hạ sốt nên bây giờ bao tử cô lại đau giữ dội, Doãn Đan Tâm có tiểu sử đau dạ dày rất nghiêm trọng, đó là thời gian sau khi ông nội bị bỏ tù, cô không ăn không uống chỉ để đợi ông nội về cùng ăn, sau này được vú nuôi chăm sóc cẩn thận, bệnh đau dạ dày mới không tiếp diễn nhưng đến khi ông nội qua đời, Doãn Đan Tâm vì đau buồn mà chán ăn, lại nhiều đêm thức trắng khiến cho bệnh đau dạ dày càng thêm trở nặng, cô còn mấy lần bị ngất phải đem đi cấp cứu. Vì không muốn để vú nuôi phải lo lắng nên Đan Tâm rất chú trọng đến bữa ăn của mình, cô thường không ăn quá no cũng không để bụng bị đói hay bỏ bữa sáng, tuy nhiên do tiểu sử bệnh dạ dày có sẵn cho nên mỗi lần uống thuốc cô lại bị đau dạ dày trở lại, cô chỉ còn biết cách là hạn chế uống thuốc nhưng trong một số trường hợp là vạn bất đắc dĩ mới uống.
Vệ sinh cá nhân xong, Đan Tâm thay một chiếc áo sơ mi màu đen cổ tàu thắt nơi bằng một cái dây có nhiều màu sắc kết hợp với chiếc quần ống rộng màu trắng đi thêm một đôi guốc, áo bỏ vào quần làm tôn lên vóc dáng cân đối không thua kém nữ diễn viên màn ảnh nào, cách ăn mặc của cô ngày hôm nay có vẻ trưởng
thành hơn.
Đan Tâm bước ra ngoài muốn tìm cái gì đó để ăn, ở trong menu nhà hàng của resort không chỉ có tiếng anh mà còn rất nhiều thứ tiếng khác làm cho cô đau hết cả đầu. Đan Tâm rất giỏi tiếng anh nhưng không đọc nối món ăn của mấy nước khác, quan trọng là cô không tìm thấy trong thực đơn có chảo mà chỉ là bánh mì hoặc các loại mì sợi, Doãn Đan Tâm thở dài nằm gục lên bàn. Lúc Doãn Đan Tâm ngồi vào bàn chọn món đã có người trông thấy cô, hắn đang
giơ điện thoại lên vừa quan sát người trong ảnh vừa quan sát người ở ngoài đời quả thực rất khác nhau.
Trong ảnh là một cô dâu được trang điểm mang phong cách một nữ hoàng, vương miện đội đầu, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, ánh mắt sầu nhưng không bị, vô cùng cuốn hút.
Còn người ngoài đời lại không phấn không son, làn da trắng hồng đầy sức sống, đôi môi trái tim hồng nhẹ, sống mũi dọc dừa, cặp mắt tinh anh có vài phần mệt
mỏi, bộ dạng này cho thấy cô gái trước mắt là một người linh hoạt, sôi nổi, đáng yêu khác hẳn người trong ảnh vừa sang trọng quý phái, vừa quyền lực như một bà hoàng khiến hắn lầm tưởng về tuổi tác của người nọ. Thật không ngờ, người hắn phải gọi là chị dâu lại trẻ như thế, còn trẻ hơn hẳn cả mấy tuổi!
Hàn Tử Lam bước đến kéo ghế ngồi xuống đối diện với Doãn Đan Tâm, cô vẫn còn đang bận chán đời nên không để ý tới hắn đến lúc hắn đưa đôi chân dài miên
man đá vào chân ghế của cô thì cô mới ngẩng mặt dậy nhìn hắn. Trước mặt cô là một chàng trai khôi ngô, lịch lãm, lan da trắng không tì vết, nếu gương mặt này mà đặt vào cấu hình giao diện của con gái thì cũng đẹp phải biết, đây chính là gương mặt mà Doãn Đan Tâm nhận xét đó là đẹp phi giới tính. Doãn Đan Tâm ngơ ngác nhìn hắn đến thừ người: "Anh là ai?" Ánh mắt Hàn Tử Lam thoáng qua một tia cười, hắn rất tự nhiên hỏi cô: "Tại sao không gọi món?"
Lúc đầu Doãn Đan Tâm còn đề cao người trước mắt là một người đẹp phi giới tính nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, hắn giống một tên biến thái hơn. Vừa đau dạ dày, vừa không kiếm được món nào phù hợp để ăn còn gặp phải một người vô duyên như hắn khiến cho Doãn Đan Tâm muốn nổi quạo. Cô đứng dậy bỏ ra ngoài, buổi sáng có rất nhiều cặp tình nhân đi dạo trên biển, Doãn Đan Tâm một mình tản bộ, gió biển thổi vào mát lạnh, ánh nắng mặt trời tỏa
ra càng làm cho làn da của cô ngời sáng. Đi thêm vài bước nữa, dạ dày cô đau
như muốn nổ tung, Đan Tầm ôm lấy bụng trái định quay người đi về thì có mấy tên đàn ông nước ngoài mặc mỗi chiếc quần đùi hoa đi biển khoác vai nhau đi tới trước mặt cô, dùng một giọng đặc và nói tiếng bản địa khiến cô nghe không hiểu nhưng nhìn bộ dáng của chúng liền biết không có ý tốt gì.
Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp
Theo bản năng, cô la lên rồi thụt lùi về phía sau định quay người bỏ chạy thì người đàn ông lạ mặt ban nãy đã xuất hiện phía sau lưng cô ôm lấy hai vai cô VỖ nhẹ trấn an, Doãn Đan Tâm mới chỉ kịp nhìn liếc hắn một cái thì hắn đã đi về phía bọn chúng rồi khoác lên vai người ngoài cùng, dùng tiếng bản địa nói với chúng.
Doãn Đan Tâm không hiểu, chỉ thấy một trong số chúng cười nham nhở, đưa tay lên vuốt mấy cọng râu cằm ngắn cũn, liếm môi, ánh mắt tà dâm của hắn làm cho cô có phần hoảng sợ. Người đàn ông vừa đến ban đầu hòa nhã vui vẻ, lúc sau gương mặt lạnh bằng, xám ngoét, hắn cởi áo vest ngoài ra đưa tới cho Doãn Đan Tâm, cô đang bị dọa cho mất hồn, hắn đưa cái gì thì cầm cái đó, đồng thời hỏi: "Bọn chúng nói gì thế?"
Hắn không trả lời cô vội, bước lên xoay một vòng đá vào mặt một trong ba tên đó, Doãn Đan Tâm giật mình hét lên một tiếng rồi đưa tay lên che miệng, hương bạc hà trên áo hắn lan tỏa bên cánh mũi của cô thật dễ chịu, hai tên còn lại vừa ngơ ngác không hiểu vừa sợ hãi lùi lại cũng bị hắn nắm lấy cổ áo vật xuống cát, Sau đó đè lên một trong số chúng đấm đến khi chảy máu mũi hắn vẫn không tha.
Doãn Đan Tâm vội chạy vào lôi hắn ra, còn không vào ngăn sẽ có án mạng xảy ra mất.
Cô kéo hẳn một mạch chạy về hướng khu resort, cô không biết ba tên kia nói gì chọc giận đến hắn nhưng cô biết đánh người là phạm pháp, dù sao hắn cũng là có ý tốt muốn giúp cô, vì vậy mà cô đang giúp hắn chạy trốn?
Hàn Tử Lam kéo tay Đan Tâm lại, cô đang chạy nhanh nên lúc bị kéo ngược về sau liền mất đà ôm lấy hắn, Đan Tâm sốt ruột mắng hắn:
"Còn không mau chạy đi? Đợi cảnh sát tới gồng cổ anh đi à?"
Hàn Tử Lam bật cười nhìn cô, kiêu ngạo nói: "Cảnh sát muốn bắt tôi? Còn phải xem tôi là ai đã chứ?" Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của hắn làm cô phát điên lên được, cô giận dữ nhìn
hắn:
"Sao anh lại đánh người chứ? Xuất thân của anh là giang hồ à?"
Hàn Tử Lam vô duyên vô cớ bị mắng, tức giận muốn kể lại mấy lời tục tĩu của bọn chúng đối với cô nhưng không hiểu sao hắn lại không mở lời được, nhìn cô gái nhỏ nhắn thanh thuần như thế hắn thực sự không muốn dùng mấy lời lẽ đó vấy bẩn cô, cô giống như một viên ngọc sáng, và hắn đang muốn bảo vệ cô trước
lời lẽ của kẻ khác.
Doãn Đan Tâm đang đứng thì cảm thấy không ổn, cô bám lấy cánh tay hắn từ từ ngồi xuống, tay còn lại ôm bụng trái, cô sắp không chịu nổi nữa, trán cô bắt đầu lấm chấm mồ hôi hột. Hàn Tử Lam vội cúi người đỡ lấy cô rồi lay nhẹ: "Đan Tâm, Đan Tâm..".
Trong cơn mơ hồ, Đan Tâm chỉ muốn hỏi hắn tại sao hắn lại biết tên của cô, ký ức lúc này chỉ toàn một mảng màu đen bao trùm. Hàn Tử Lam vội vàng bế cô lên rồi đưa vào xe hắn, sau đó đưa cô đến bệnh viện cấp cứu, còn anh trai hắn thì chẳng biết đang ở đâu.