Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 107: Thay đổi thái độ



Hàn Lam Vũ lái xe đưa Triệu Y Trân về căn hộ cũ của cô, hản chống tay lên bánh lái, nhìn ra phía cửa kính bên kia: “Bao giờ em xong việc để Tử Du đón em về”

“Vâng, em sẽ gọi điện thoại cho anh!”

Triệu Y Trân cúi đầu nhìn qua cửa vẫy tay với Hàn Lam Vũ.

Cô dõi mắt nhìn xe của Hàn Lam Vũ hòa vào dòng xe trên đường mới xoay người đi vào.

Cô đưa ngón cái ấn lên cảm ứng trước cửa, cửa vừa mở ra, một người đàn ông phía sau xông tới đẩy cô vào trong, cánh cửa mới đóng lại Triệu Y Trân lập tức bị ai đó xoay người ôm lấy, khóe môi đã bị hắn hôn hít đến đau rát.

Triệu Y Trân vừa bị hắn dọa cho xanh mặt vừa không thể cưỡng lại sức lực đàn ông mạnh mẽ, cô bị đẩy tới bộ ghế sofa liền nhanh chóng đưa tay xuống sờ lấy mặt ghế sau đó mới dám ngồi xuống.

“Vương Khải Lâm, anh điên rồi sao?”

Triệu Y Trân vừa được giải thoát lập tức quay đầu tránh né nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.

Cô đang có thai, hẳn lại chẳng có một chút ý tứ nào.

Vương Khải Lâm nhếch môi cười tà rồi nâng cằm cô lên, nói: “Tôi giúp em bao nhiêu việc, em cũng nên báo đáp tôi chứ?”

“Nếu anh còn muốn lấy được bản kế hoạch của hòn đảo Tiểu Doãn thì đừng nói nhảm nữa!”

Triệu Y Trân tức giận nhìn hắn.

Vương Khải Lâm ngồi xuống mép bàn, đổi diện nhìn cô, nghiêm túc lại nói: “Được rồi, có tin tức gì, nói đi”

“Tiểu Vũ thực sự đối với cô ta không bình thường, còn ký giấy mua lại hòn đảo đó của Bạch thị dưới tên của cô †a.

Bây giờ chủ hòn đảo đó là Doãn Đan Tâm”

Triệu Y Trân ghen tức ra mặt, Hàn Lam Vũ lại có ý tặng cho Đan Tâm cả một hòn đảo lớn như vậy, cô không tin hắn không có tình cảm gì với Đan Tâm.

“Vậy thì càng tốt, đối phó với cô ta dễ hơn Hàn Lam Vũ, để cô ta ký giấy chuyển nhượng thế là được rồi!”

Vương Khải Lâm trong đầu đã vạch ra một kế hoạch khác.

Dường như mọi chuyện đều đang xoay chuyển theo hướng hẳn mong muốn.

Hiện tại Trương thị và Hàn Lam Vũ giống như nước với lửa, hai bên cạnh tranh khốc liệt nhưng người hưởng lợi lại là công ty của Vương Khải Lâm.

Vương Khải Lâm là cháu ruột của Trương Tử Trạch, năm đó ông ngoại đã cân nhắc xem là mẹ hắn hay Trương Tử Trạch mới có thể ngồi lên chức vụ chủ tịch, mẹ của hẳn cũng là một nhân tài trong giới kinh doanh nhưng năm đó đột nhiên xảy ra tai nạn khiến bà mất đi đôi chân, hắn nghỉ ngờ chuyện này có liên quan tới Trương Tử Trạch nhưng hoàn toàn không có bằng chứng.

Ông ngoại của hẳn sau đó để lại quyền thừa kế cho Trương Tử Trạch, quyền thừa kế sau này cũng sẽ dành cho Trương Tu Kiệt, còn hẳn chỉ có thể quản lý một công ty nhỏ trong khi người có năng lực là hắn.

Trương Tu Kiệt quyết định học ngành luật đủ cho thấy hắn cũng không tha thiết vào chức vụ đó, Trương Tử Trạch hắn đang làm tất cả để Tu Kiệt phải chấp nhận lên vị trí của hắn, ngay đến cả chấp nhận ngành học của Tu Kiệt, đó chỉ là một sự nhượng bộ nhất thời mà thôi.

“Hôm nay anh tìm tôi không phải chỉ để hỏi từng đó thôi chứ?”

Triệu Y Trân nhìn bộ dạng suy tư của hắn liền đẩy tay hắn một cái.



Vương Khải Lâm không nói gì, đứng dậy tiến đến quây bar lấy một chai rượu vang và hai cái ly tiến đến mỉm cười: “Xem ra cô ta rất có giá trị lợi dụng!”

Vương Khải Lâm vừa nói vừa rót ra hai ly rượu rồi đưa về phía Triệu Y Trân: “Nhưng cũng là đại họa của tôi và em về sau.

Em phải tìm cách ép cô ta ký vào giấy chuyển nhượng sau đó để Hàn Lam Vũ hiểu lầm cô ta, sớm ngày kết thúc với cô ta.

Lúc đó người của tôi mới có cơ hội giúp em trừ khử cô ta!”

Vương Khải Lâm thấp giọng nói.

Triệu Y Trân có chút bị dọa đến xanh mặt, cô vẫn luôn biết Vương Khải Lâm mưu mô, xảo quyệt, tham vọng của hẳn không cách nào khống chế nổi, ngay cả giết người cũng không ngoại lệ.

“Trừ khử sao?”

Triệu Y Trân nheo mắt nhìn hắn.

Vương Khải Lâm lại nói: “Cái chết của Phan Cảnh Liêm đã khiến cho đám cảnh sát nghi ngờ Hắc Hổ, hắn cũng là người sai khiến Thắng Chột nhốt Tu Kiệt và Doãn Đan Tâm vào nhà hoang rồi làm cho Hàn Lam Vũ hiểu lầm người của Trương gia gây ra.

Trước kia Doãn Đan Tâm và Tu Kiệt đã từng đi gặp Thẳng Chột, lúc đó hắn đã nói ra ân oán của Phan Cảnh Liêm và Hắc Hổ.

Mẹ đẻ của Phan Cảnh Liêm đang bị bệnh nặng, chính Doãn Đan Tâm đã ký kết và làm việc với phía cảnh sát.

Nếu chuyện này bị điều tra ra thì mọi chuyện đều vỡ lở hết.

Huống hồ đêm đó Tu Kiệt và Doãn Đan Tâm thực sự không phát sinh ra chuyện gì, tốt nhất chuyện này nên sớm làm nhanh gọn, trước khi để Hàn Lam Vũ phát giác ra chuyện gì phải trừ khử cô ta càng sớm càng tốt.

Cô ta biết quá nhiều chuyện rồi!”

Triệu Y Trân nghe xong muốn phát điên, cô đẩy hắn ra đứng dậy, kích động nhìn Vương Khải Lâm: “Không phát sinh ra chuyện gì là sao? Vương Khải Lâm, anh rốt cuộc làm được trò trống gì? Chỉ một việc nhỏ như vậy anh cũng không làm được còn muốn tôi giúp đỡ anh cái gì? Tôi mạo hiểm nói dối Hàn Lam Vũ cuối cùng anh lại bảo bọn họ không phát sinh quan hệ?”

“Tôi cũng không ngờ Tu Kiệt lại bảo vệ cô ta đến mạng sống cũng không cần như thể…”

“Phí lời! Từ nay tôi sẽ tự mình hành động, dựa vào anh, con tôi cái gì cũng không đoạt được!”

Triệu Y Trân tức giận đứng dậy muốn bỏ về, Vương Khải Lâm lại ở phía sau lưng nói với cô: “Đoạn video quay lại đêm hôm đó đã bị mất rồi, không biết là kẻ nào nhưng đều không có lợi cho eml Bây giờ có thể Hàn Lam Vũ chưa xem được nhưng sau này thì không chắc.

Cho nên tôi mới nói, cô ta là hiểm họa cần gạt bỏ!”

Triệu Y Trân phát điên quay người lại lấy gối dựa trên ghế sofa ném vào mặt hắn.

“Tôi đúng là đã tin nhầm người rồi mà.

Hàn Lam Vũ thực sự đã tin cô ta không còn trong sạch mới ghẻ lạnh cô ta, bây giờ anh nói mấy lời đó thì có ích gì, người đáng chết là anh đó! Khốn kiếp!”

Triệu Y Trân bóp trán, công sức cô bỏ ra từ trước đến giờ đều công cốc hết cả.

“Triệu Y Trân, em không còn sự lựa chọn nào khác là phải diễn tốt vai diễn này.

Còn về phía cô ta, tôi sẽ thay em lo liệu!”



Triệu Y Trân nhìn hắn trừng mắt, cô mới là không tin hắn đấy.

Triệu Y Trân tiến đến cầm lấy túi xách rồi quay đi.

Vương Khải Lâm bất ngờ tiến đến ôm lấy cô phía sau lưng, khóe môi cong lên: “Cho dù hắn không cần hai người thì vẫn còn tôi!”

Triệu Y Trân nhíu mày xoay người lại đấy hẳn ra: “Tôi mới là không thèm anh đấy!”

Triệu Y Trân mở cửa định bước ra ngoài, Vương Khải Lâm ở phía sau liền lên tiếng: “Căn chung cư này đã đổi chủ rồi, sau này em tới đây phải cẩn thận tai mắt!”

“Anh…

Triệu Y Trân quay lại trừng mắt, biết vậy mà hắn còn hẹn cô tới đây.

Triệu Y Trân thật không hiểu đầu óc tên này có phải có vấn đề không? Ở bên cạnh hắn chỉ toàn nguy hiểm mà thôi.

Triệu Y Trân cứ thế đùng đùng tức giận bỏ đi.

Vương Khải Lâm lại nhếch môi mỉm cười, dù sao cũng sẽ có ngày hắn sẽ đưa cô quay về bên hẳn, khi hắn đã có trong tay tất cả.

xâ* Lúc Doãn Đan Tâm chạy tới lớp thì bóng dáng người nào đó cao lớn đã đi qua cửa chính phòng học tiến vào bục giảng.

Đan Tâm thở gấp chạy tới trước cửa lớp cúi đầu: “Giáo sư, em tới muộn!”

Mãi không nghe thấy Trình Duật Hạo nói gì, Doãn Đan Tâm liền ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn khiến cô có giật mình, chẳng lẽ hẳn đang giận vì cô nghỉ học hơn một tuần qua à? “Giáo sư, em xin phép!”

Doãn Đan Tâm lại chủ động lên tiếng khi nhìn thấy Mỹ Lâm vẫy tay gọi cô, vì nghĩ cô chỉ đến muộn hơn hắn một chút cũng chưa vào bài giảng nên cô trực tiếp đi vào.

Vừa bước được mấy bước, Trình Duật Hạo đã cất giọng lạnh lùng: “Tới muộn hơn giảng viên thì có phải là muộn học hay không?”

Doãn Đan Tâm ngẩng đầu nhìn hắn có chút đứng hình, nhất thời không biết trả lời thế nào.

“Giáo sư, Đan Tâm chỉ đến sau thầy vài giây, thấy cũng chưa vào bài giảng, có thể tha cho cậu ấy không?”

Trịnh Mỹ Lâm lên tiếng nói giúp cô, cô cảm thấy có chút kỳ lạ, Trình Duật Hạo trước đây không phải rất ưa thích Doãn Đan Tâm sao? Sao vì một chuyện nhỏ mà lớn tiếng mắng cô như thế? “Một giây cũng là muộn hơn! Ra ngoài đi, tôi còn phải lên lớp!”

Lần này là cả lớp đều há hốc miệng nhìn, không phải Doãn Đan Tâm đã đắc tội gì với thầy chứ? Nếu không sao đột nhiên lại gay gắt như thể, bọn họ còn tưởng Trình Duật Hạo có tình cảm yêu đương với Doãn Đan Tâm nữa cơ chứ.

“Giáo…

giáo sư…

Đan Tâm mấp máy miệng nhìn Trình Duật Hạo.

Gương mặt Trình Duật Hạo nghiêm túc thật đáng sợ.

Hắn nghiêm giọng quát: “Ra ngoài!”

Đan Tâm có chút giật mình, mặt tái đi nhìn hắn sau đó chậm chạp lê từng bước ra ngoài, cô cảm thấy mất mặt với bạn bè lại không hiểu vì sao Trình Duật Hạo đột nhiên lại đối xử với cô như vậy, Doãn Đan Tâm nước mắt chảy dài, cô chạy một mạch tới thư viện, trốn vào một góc rồi ôm mặt khóc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv